Trước kia những chuyện ở trong Thái Ất tiên tông, tông chủ Lạc Hàm Mai, phó tông chủ Bạch Nguyên Thuần, đại trưởng lão Văn Thiên Thụy, nhị trưởng lão Bạch Nguyên Thủy, bốn vị này là cấp bậc cao nhất, đều cùng nhau thương lượng.
Nhưng lần này... Ngay cả hai người bọn họ cũng không có tư cách biết ư?
Mà sau khi đám đệ tử trưởng lão rời đi nhìn thấy đại trưởng lão và nhị trưởng lão cũng bị đuổi ra thì càng trợn mắt há hốc mồm.
Đảo mắt, trên đường đi trong núi chỉ còn lại ba người Lạc Hàm Mai, Bạch Nguyên Thuần và Tần Ninh.
"Đi theo ta".
Lạc Hàm Mai mở miệng, dẫn hai người đi về phía sâu trong Thái Ất tiên tông.
Sau khi đi một lát, ba bóng người đã xuất hiện bên ngoài một sơn cốc.
"Sư phụ!"
Lạc Hàm Mai đứng ngoài sơn cốc, cung kính mở miệng.
Rất nhanh, phong ấn ở cửa sơn cốc biến mất, ba người tiến vào bên trong sơn cốc.
Khung cảnh trong cốc vô cùng thanh mát, bình yên, không có bất kỳ khí thế gì của tiên gia thánh địa.
Mà ở trong sơn cốc, bên một hồ nước có một ông lão áo trắng tóc trắng đang cầm cần câu, bình chân như vại ngồi.
"Sư phụ...", Lạc Hàm Mai tiến lên, cung kính nói: "Nguyên Thuần trở về rồi".
Vừa dứt lời, không có ai trả lời.
Lạc Hàm Mai lại nói: "Sư phụ?"
Tiếng ngáy nhỏ nhẹ vang lên.
Ba người ở đây đều khẽ giật mình.
Ngủ quên rồi?
"Chuyện này...", Lạc Hàm Mai bất đắc dĩ, đi ra phía trước, cầm lấy một cục đá ném vào trong hồ.
Một tiếng tõm vang lên.
"Cá… cá mắc câu rồi...", ông lão bên hồ bỗng nhiên bừng tỉnh, vội vàng thu cần.
Nhưng trên lưỡi câu lại trống rỗng.
Lão giả xoay người lại nhìn ba người Lạc Hàm Mai, Bạch Nguyên Thuần, Tần Ninh, không khỏi nói: "Không cắn câu...", "Cha!"
Bạch Nguyên Thuần tiến lên phía trước nói: "Vị này chính là Tần Ninh Tần cung chủ mà con nói với người".
Tần Ninh tiến lên nhìn ông lão áo trắng tóc trắng trước mắt, không khỏi cười nói: "Lão già, già đi rất nhiều rồi!"
Hắn vừa dứt lời.
Bạch Vân Vũ mặc áo trắng, mái đầu bạc trắng lại ngẩn ngơ.