Nơi ấy có một cung điện nguy nga đồ sộ, ẩn chứa tiên khí thiên địa hùng dũng.
Đó là Nguyên Hoàng Cung!
Phong cách ra trận rầm rội thế này giống hệt với cảnh xuất hiện ở ngoài Thái Ất Tiên Tông vào ngày ấy.
Sắc mặt bốn người Nghiêm Thanh Phong, Giao Nguyên Sơ, Thương Hạo Thiên và Hoang Thiên Phương đều trở nên quái dị.
Hắn đến đây rồi.
Với cái xa nghi thức xa hoa, hắn đã đến đây một cách thong dong tự tại, không hề có ý khiêm tốn nào!
Đội ngũ kéo dài hơn mười dặm vô cùng uy phong lẫm liệt.
Chẳng bao lâu sau, đằng trước đoàn người kia có hai bóng dáng xuất hiện.
Một người trong số ấy đeo song kiếm trên lưng, bên hông còn dắt theo hai thanh trường kiếm.
Tên còn lại thì còn đeo một thanh kiếm đen trên lưng với bộ quần áo trắng phiêu dật rất nổi bật.
Kế Bạch Phàm!
Vương Dã!
Kế Bạch Phàm rất dễ nhận biết, vị kiếm tu này khác với những người tu luyện kiếm đạo khác.
Kế Bạch Phàm thích đeo bốn thanh kiếm trên người.
Một kiếm theo đuổi tốc độ.
Một kiếm theo đuổi lực lượng.
Một kiếm theo đuổi sự bùng nổ.
Một kiếm theo đuổi phòng ngự.
Hơn nữa, đối với tiên nhân bình thường thì sử dụng binh khí gì đều lo giấu giấu diếm diếm, rồi sau đó bất ngờ lấy ra đánh nhau.
Nhưng Kế Bạch Phàm lại không như vậy!
Kế Bạch Phàm thích dùng bốn thanh kiếm, còn sợ người ta không biết mình là kiếm tu, không biết mình là kiếm tiên tu luyện tận bốn thanh kiếm.
Còn về phần Vương Dã...
Thường thì nơi nào có mặt Kế Bạch Phàm thì Vương Dã cũng đều xuất hiện.
Mối quan hệ giữa hai người họ vô cùng thân thiết.
Hai người đứng trước đội ngũ dài đằng đẵng kia, nhìn vào mọi người phía trước rồi dồn khí vào đan điền hùng hậu nói: “Nguyên Hoàng Cung, cung chủ Tần Ninh, giá lâm!”
Thấy cảnh đó, các tiên nhân từ Ngọc Tiên đến Cửu Thiên Huyền Tiên tới từ khắp các thế lực lớn nhỏ đều trừng mắt nhìn hai người bọn họ.
Hai tên kia... không sợ mất mặt à?
Tệ gì cả hai đều là nhị bả thủ tam bả thủ của Nhất Mạch Kiếm Tông đấy, bọn họ đang làm gì thế?
Mở đường cho Tần Ninh hả?