Trong khoảng thời gian này, hắn gặp được tiên thú còn nhiều hơn người sống gấp mười lần.
Hơn nữa, theo lý mà nói, phạm vi của di tích cổ Đông Vĩnh thành cũng không lớn như vậy mới đúng.
Hết núi rừng lại đến sa mạc, điều này rất không bình thường.
Tần Ninh bước ra, đi đến bên ngoài thành cổ.
Toàn bộ thành cổ rộng lớn đều được xây dựng từ cát đá.
Cát đá xếp thành từng khối từng khối, vô cùng chắc chắn.
Tường thành cao mười trượng, mặt ngoài loang lổ đủ dấu vết, dường như đã tồn tại không biết bao nhiêu năm.
Chữ viết trên cửa thành đã sớm mục, làm cho người ta không thể phán đoán ra rốt cuộc là viết cái tên gì.
Hai cánh cửa thành cũng hóa thành vôi mục, chồng chất tại chỗ.
Mà đúng lúc này, cách đó không xa có vài bóng người cũng đều dừng lại trước cổng thành.
Cầm đầu mấy người kia là một người đàn ông trung niên râu dài, khí tức kéo dài không dứt, rõ ràng là một vị cường giả Huyền Tiên.
Người đàn ông râu dài dừng lại, nhìn thấy thành cổ thì nhíu mày lại.
“Đây là chỗ nào?”
Giọng nói ôn hòa, mang theo vài phần khó hiểu.
“Người trẻ tuổi, ngươi có biết đây là chỗ nào không?”
Người đàn ông râu dài nhìn về phía Tần Ninh, mở miệng hỏi.
Tần Ninh lắc đầu: “Ta cũng vừa tới đây!”
Sau khi người đàn ông râu dài thấy rõ khuôn mặt của Tần Ninh, trong lòng lộp bộp một tiếng, liền nói ngay: “Ngươi là... Tần Ninh...”, nghe nói như thế, bốn người phía sau cũng đều ngẩn ngơ nhìn về phía Tần Ninh.
Tần Ninh tò mò nhìn năm người.
“Sao vậy?”
“A, không, không có gì...”, lúc này người đàn ông râu dài cười nói: “Tại hạ là Bắc Đấu Nghiễn của gia tộc Bắc Đấu, bái kiến Tần Ninh công tử!”
Tuy Tần Ninh chỉ là Ngọc Tiên, đám Huyền Tiên bọn họ bình thường nhìn thấy một vị Ngọc Tiên như vậy còn chẳng thèm liếc lấy một cái.
Nhưng mà... phu nhân của Tần Ninh là Vân Sương Nhi, hai vị đệ tử là Dương Thanh Vân và Lý Nhàn Ngư, hai tiểu lão đệ là Kế Bạch Phàm và Vương Dã.
Một vị Tiên Quân, bốn vị Cửu Thiên Huyền Tiên danh tiếng lừng lẫy.
Chỗ dựa vững chắc này chắc chắn sẽ khiến hắn có thể tung hoành ở biển Nam Thiên! Cho dù bây giờ các võ giả khắp nơi tiến vào di tích cổ Đông Vĩnh thành đều đã bị tách ra, nhưng Bắc Đấu Nghiễn cũng không dám lỗ mãng.
Lại nói, gia tộc Bắc Đấu cũng không có ân oán gì với Thanh Vân cung và Tần Ninh, ông ta cũng không lý do gây phiền toái cho Tần Ninh.
Tần Ninh nhìn về phía Bắc Đấu Nghiễn, chậm rãi gật đầu.
Bắc Đấu Nghiễn tiện đà nói: “Tần Ninh công tử, sau khi mọi người tiến vào Đông Vĩnh thành đã bị phân tán tới những khu vực khác nhau, ngươi cần phải cẩn thận một chút mới được”.