“Diệt Hồn Vạn Kiếm Quyết”.
“Trảm Phách Thiên Đao Quyết”.
Trong lòng hắn trầm xuống.
Đao kiếm trong tay đồng thời chém ra.
Hai kiếm quyết đao quyết cấp Huyền này tuy sẽ tạo ra lực sát thương rất lớn với hồn phách, nhưng cũng không có nghĩa là uy hiếp cho cơ thể sẽ yếu đi.
Còn nữa, cổ trùng điều khiển hài cốt thi thể, cổ trùng kia cũng có sinh mệnh, chỉ cần là sinh mệnh còn sống, chắc chắn sẽ có hồn phách.
Kiếm khí bùng nổ, gào thét lao ra.
Đao khí trầm thấp, giống như có ma diễm vô tận quay cuồng.
Keng keng keng... Từng đao khí và kiếm khí chém lên trên bốn cổ thi đang xông tới.
Cơ thể bốn cổ thi kia khẽ run lên, tốc độ cũng chậm lại.
Ngay sau đó, bốn cổ thi đứt gãy từ giữa, hóa thành hai đoạn...
Tần Ninh đứng ở trên đường, nhìn bốn cổ thi chỉ còn lại nửa người ngã xuống đất ở xung quanh, máu tươi chảy ồ ồ ra khắp mặt đất.
Nhưng mà đột nhiên.
Thi thể hai nửa kia lại loạng choạng đứng lên, tiếp tục hợp lại với nhau, khí huyết ngưng tụ lần thứ hai, sau đó hóa thành từng bóng người một lần nữa, đứng ở trước mặt Tần Ninh.
"Nếu không thể đánh trúng điểm yếu của cổ trùng thì sẽ không thể chém giết đám cổ thi này đâu!"
"Người điều khiển cổ trùng có thể bổ sung lực lượng cho cổ trùng, làm cho đám cổ thi tiếp tục chiến đấu...", Tần Ninh đã hiểu được một ít.
Hắn đưa mắt nhìn bốn bóng người.
Sau đó nhìn về phía thanh niên tự xưng là Vân Tử Diệp xa xa.
"Ta cũng biết một chút về cổ thuật, nhưng mà thủ đoạn này không phải là của cổ sư trong thế giới Thương Mang".
"Chắc hẳn ngươi là dị tộc đến từ ngoài thế giới!"
Vân Tử Diệp nghe nói như thế, cũng cười dài nói: "Người sắp chết không cần biết việc này".
"Vậy sao?"
Tần Ninh nhìn thấy nụ cười đắc ý trên mặt Vân Tử Diệp, không khỏi nở nụ cười.
"Ngươi cười cái gì?"
Vân Tử Diệp nhíu mày.
"Cười ngươi ngu xuẩn".
Vèo... Tần Ninh bất ngờ lao ra.
Mục tiêu chính là Vân Tử Diệp.
Thấy một màn như vậy, Vân Tử Diệp cũng lạnh lùng cười.
Muốn giết hắn ta ư?