Một người đàn ông cầm đầu đưa mắt nhìn về phía Tần Ninh, mang theo vài phần cẩn thận.
"Tần Ninh!"
Ánh mắt người đàn ông sáng ngời, nhìn thấy Tần Ninh thì có vẻ rất ngạc nhiên.
"Ngươi là ai?"
"Tại hạ là Phạm Văn Ngang của Thập Tuyệt Minh!"
Người của Thập Tuyệt Minh... Phạm Văn Ngang lập tức nói: "Thập Tuyệt Minh và Thanh Vân cung đều ở trong Tây Tiên quốc, giữa nhau cũng có một ít cạnh tranh, nhưng mà Tần công tử yên tâm, tại hạ năm đó được Vân phó cung chủ cứu giúp, xem như nợ Vân phó cung chủ một cái mạng".
Phạm Văn Ngang nói rõ ý của mình.
Ông ta không có ác ý với hắn.
Tần Ninh gật đầu, không nói cái gì.
"Đây là tình huống gì?"
Phạm Văn Ngang nhìn từng con mắt kia, dò hỏi.
"Ta đuổi theo một người tự xưng là Vân Tử Diệp đến vậy, chắc hẳn hắn ta không phải người trong Tiên Giới, có lẽ là dị tộc, hơn nữa còn có liên quan đến cổ trùng".
"Hắn ta đã vào trong toà tháp này, ta cũng tiến vào theo!"
Nghe nói như thế, trong lòng Phạm Văn Ngang vô cùng sửng sốt.
Không thể không nói, Tần Ninh đúng là to gan.
Theo lời của Bắc Đấu Nghiễn, ông ta đã biết Tần Ninh và Vân Tử Diệp giao thủ, còn đánh lui Vân Tử Diệp.
Nhưng mà không nghĩ tới, Vân Tử Diệp chạy trốn tới nơi này, Tần Ninh lại vẫn dám theo vào.
"Những con mắt này...", vô số con mắt rậm rạp chằng chịt ở xung quanh, quả thực khiến người ta cảm thấy quỷ dị, sợ hãi.
Tần Ninh chậm rãi nói: "Vừa rồi ta đã chém nát đám mắt này, nhưng chúng nó lại tụ tập lên lần nữa".
"Ta cảm thấy thứ ở đằng sau mới là vấn đề".
Đám người Phạm Văn Ngang đều vô cùng cẩn thận, đề phòng nhìn bốn phía.
"Nếu các vị đã đến, không bằng phối hợp với ta".
Nghe được lời này của Tần Ninh, Phạm Văn Ngang lập tức nói: "Không thành vấn đề".
Tần Ninh cũng không vô nghĩa nữa, bấm tay bắn ra, ba mươi ba thanh tiên kiếm quay xung quanh người hắn.
"Làm phiền các vị đánh nát hết đám mắt này".
Phạm Văn Ngang nghe nói như thế liền gật gật đầu.
Ông ta nắm chặt bàn tay lại, một tia sáng ngưng tụ.
"Phá!"
Sáu người ở bên cạnh cũng đều lao về bốn phía.