Tần Ninh cầm Diễn Ma Tiên Đao và Liệt Hỏa Tiên Lôi Kiếm trông rất hùng dũng, tuy hắn chỉ là Ngọc Tiên đỉnh phong nhưng lại khiến người ta cảm giác được áp lực chỉ có trên Huyền Tiên cấp cao.
Rầm rầm rầm... bốn người Phạm Văn Ngang và Thánh Thiên Cương lại tấn công lần nữa.
Cơ thể con Thiên Ngô Cổ Công ấy to lớn, lắc qua lắc lại, người tỏa ánh sáng vàng, phát ra nhưng tiếng ken két khó chịu.
Hiển nhiên là đòn tấn công của bốn người chẳng cho nó chút vết thương nào.
Đúng lúc này.
Tần Ninh bay vọt lên trời.
Chém ra một kiếm.
Một đao chặt xuống.
Keng keng... đao khí và kiếm khí cùng chém vào hai mắt của Thiên Ngô Cổ Công.
Mặt dù đôi mắt là chỗ có phòng ngự yếu nhất của Thiên Ngô Cổ Công, nhưng một đao một kiếm này của Tần Ninh vẫn chưa gây ra thương tích gì.
Mà ngược lại còn chọc giận Thiên Ngô Cổ Công.
Bỗng nhiên, phần dưới hai mắt của Thiên Ngô Cổ Công bỗng nhiên mở ra.
Đó là miệng của nó! Cái miệng đó mở ra, rồi bỗng nhào về phía trước, như muốn nuốt chửng cả người Tần Ninh.
Ngay sau đó.
Cả sáu người trợn tròn mắt nhìn.
Đây là cách của Tần Ninh đó hả, đây là cách phải thử mới biết đó hả?
Giờ không phải là bữa tối của Thiên Ngô Cổ Công rồi à?
“Đáng chết!”
Thánh Thiên Cương tỉnh táo lại, rút lui về sau.
Phạm Văn Ngang cũng không nhịn được quát: “Tên này tự chui đầu vào rọ mà!”
Tần Ninh vốn chẳng có gì lo lắng, chỉ muốn thử xem sao.
Lúc này đúng là... thử một lần tiễn cả đời mình theo luôn.
“Tên nhóc này còn chưa xem xét tình hình rồi!”
Sắc mặt vị Huyền Tiên đứng sau lưng Phạm Văn Ngang trắng bệch, nói: “Nhưng Vân Sương Nhi, Dương Thanh Vân với Lý Nhàn Ngư không có ở đây”.
Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần cũng mất bình tĩnh luôn.
Thế nhưng, sau khi Thiên Ngô Cổ Công nuốt chửng Tần Ninh thì dừng hẳn tấn công lại.
Chẳng bao lâu sau, cả sáu người nhìn chằm chằm vào vầng hào quang ánh vàng rực rỡ trên người Thiên Ngô Cổ Công, biểu cảm có chút ngơ ngác.
“Ngươi có cảm giác...”, Bạch Hạo Vũ tò mò nói: “Trong ánh sáng vàng kia hình như có hỏa?”