Cùng lắm là phái vài vị Tiên Quân đến.
Bởi vì trong các thế lực cấp bậc đứng đầu biển Nam Thiên mới chỉ có một vị Tiên Quân là Vân Sương Nhi.
Vài vị Tiên Quân cũng đủ để U Cổ tộc hoàn thành mục đích của mình rồi.
Sau khi đợi khoảng ba ngày, cuối cùng đã chờ được một vị trưởng lão của Hạo Thiên phủ, một vị cường giả Cửu Thiên Huyền Tiên tam trọng thiên đến đây.
Hai người Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần đã khôi phục vài phần, được vị trưởng lão này trông coi, Tần Ninh thật ra cũng không có gì cần lo lắng nữa, liền từ biệt rời đi.
Chuyện hắn phải làm kế tiếp rất nguy hiểm.
Hai người Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần cũng không đi theo.
Nhìn Tần Ninh rời đi, trong lòng Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần vô cùng phức tạp.
Bọn họ vẫn muốn đi theo Tần Ninh.
Đi theo hắn có thể học được rất nhiều thứ.
Học được những thứ mà cường giả đứng đầu trong các thế lực lớn cũng không thể dạy được bọn họ.
Nhưng hai người cũng hiểu được.
Tần Ninh không có nghĩa vụ dạy bọn họ.
Mà trong khoảng thời gian ở chung này, Tần Ninh chỉ bảo bọn họ đa phần là xuất phát từ cảm giác yêu thích.
"Nếu Tần Ninh công tử có thể an toàn phát triển, chắc chắn sau này sẽ là người mạnh nhất Tiên Giới, Tiên Tôn cái thế!"
Dịch Tinh Thần thở dài.
Người như vậy đúng là rất hiếm gặp ở cả Tiên Giới trăm vạn năm qua!
"Chỉ là hắn làm việc quá mức cấp tiến, chỉ sợ đó cũng không phải chuyện tốt". Bạch Hạo Vũ thở dài nói: "Quá cứng sẽ gãy..."
"Hai vị công tử, chúng ta rời khỏi nơi đây trước đi?"
Vị trưởng lão của Hạo Thiên phủ mở miệng nói: "Đi tập trung với các vị đại nhân mới an toàn hơn một ít".
"Ừm".
Ba bóng người rời khỏi nơi đây.
Bên kia, Tần Ninh cũng tiếp tục đi dọc theo cát vàng đầy trời về phía trước...
Tuy rằng đã ba ngày trôi qua, nhưng Tần Ninh có vẻ vẫn đang đi về một phương hướng nào đó.
Mà đồng thời.
Trong một núi rừng rậm rạp.
Cổ Đằng cõng Cố Nguyên Triết bị gãy hai tay trên lưng, phía sau có hai người đi theo, vòng quanh núi rừng đi về phía trước...
"Nhị công tử, có ổn không?"
Cổ Đằng mở miệng quan tâm nói.
"Ừm".
Sắc mặt Cố Nguyên Triết âm trầm, mái tóc dài rối tung, trầm thấp nói: "Chỉ là hai tay không thể mọc ra nữa".