TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phong Thần Châu
CHƯƠNG 10037 “ĐẠI NHÂN ĐANG GIẬN DỮ VÌ TA SAO?”

Cho tới nay, từ đại lục Vạn Thiên đến bây giờ, đối với dị tộc ngoài thế giới, Tần Ninh vẫn luôn có suy nghĩ thà rằng giết sai một ngàn cũng không thể buông tha một người.

Có đôi khi, hắn còn nghĩ trong đám dị tộc từ ngoài thế giới đến cũng có không ít người già, phụ nữ và trẻ em.

Nếu giết, chẳng phải mình cũng là kẻ tàn nhẫn sao?

Nhưng bây giờ gặp được những nô lệ như Tô Tinh, Tần Ninh mới cảm thấy mình đã sai hoàn toàn.

Chuyện tới hiện giờ.

Đây đã không phải là chuyện của một mình hắn nữa.

Đây là tranh đấu giữa chủng tộc! Dị tộc từ ngoài thế giới đến từ tận đáy lòng luôn coi sinh linh của thế giới Thương Mang như súc sinh.

Nếu thật sự đến một ngày nào đó mà thế giới Thương Mang mở ra, dị tộc ngoài thế giới không hề trở ngại tiến vào, chỉ sợ hàng tỉ vạn sinh linh cả thế giới Thương Mang đều sẽ trở thành gia súc nô lệ.

“Các ngươi từ nơi nào đến đây?”

Tần Ninh lại hỏi.

Tô Tinh ngẫm nghĩ nói: “Không phải chúng ta tới, là tổ tiên của chúng ta bị bắt tới, trước khi ta ở đây, ông nội nói cho ta biết trước kia chúng ta ở... đảo Quỳnh Lạc, nơi đó là một mảnh đất rất xinh đẹp...”, dường như Tô Tinh nghĩ tới lời ông nội nói với cô ấy, trong mắt tràn đầy ánh sáng.

“Đại nhân, ngài tới cứu chúng ta sao?”

Nhìn thấy ánh mắt của Tô Tinh, Tần Ninh không đành lòng, lập tức nói: “Ừm!”

“Thật sao?”

“Đương nhiên!”

Tô Tinh hưng phấn cầm hai tay hắn.

Tần Ninh nhìn vẻ mặt như nắng của cô gái, chợt nói: “Lần sau nếu gặp tình huống này thì phải phản kháng, cho dù chết, nhưng có một vài thứ không thể mất được!”

Nghe nói như thế, Tô Tinh buông hai tay xuống nắm lấy vạt váy, cúi đầu nói: “Không thể phản kháng...”, “Ngươi sợ chết sao?”

“Ta không sợ chết”.

Tô Tinh đột nhiên ngẩng đầu, nói: “Chỉ là ta sợ người nhà của ta sẽ chết”.

“Đại nhân không biết, ở trong này, nếu làm sai chuyện gì đó, bọn họ sẽ trừng phạt ngươi, ngay cả người nhà của ngươi cũng sẽ bị trừng phạt”.

“Năm đó... mẹ ta bị người của U Cổ tộc cưỡng hiếp, cha ta dưới cơn giận dữ đã giết tên khốn kia, nhưng sau đó người chấp pháp của U Cổ tộc liền tới...”, sắc mặt Tô Tinh khó coi nói: “Bọn họ đánh gãy một chân của cha ta, sau đó mười mấy người thay nhau hãm hại mẹ ta ở trước mặt cha ta, cha ta, ta, đệ đệ, ông nội của ta đều ở bên cạnh nhìn thấy...”, “Sau đó bọn họ lại giết chết đệ đệ nhỏ tuổi nhất của ta, đệ đệ ta mới sáu tháng...”, Tô Tinh bình tĩnh nói ra những lời này, dường như... đã sớm thành thói quen.

“Thật ra đây cũng không phải lần đầu tiên ta bị bọn họ chèn ép...”, Tô Tinh cười nói: “Đã là nhiều lần rồi, chỉ cần ta không phản kháng thì sẽ không có chuyện gì cả...”, nghe thấy những điều này, Tần Ninh siết chặt hai tay, móng tay khảm vào trong da thịt... máu tươi chảy tí tách xuống đất.

“Đại nhân, ngươi làm sao vậy?”

Tô Tinh kinh ngạc nhìn bàn tay của Tần Ninh.

Tần Ninh xoay người nhìn lên không trung, thật lâu sau mới thở ra một hơi.

Việc này đúng là khiến người ta giận sôi.

Một cô gái mới hơn mười tuổi như Tô Tinh nói ra lời này lại không cảm thấy khó mở miệng, chỉ có vẻ hơi buồn bã, bất đắc dĩ, điều này đủ để chứng minh những gì Tô Tinh gặp phải và nhìn thấy đều là chuyện quá quen thuộc rồi! Tần Ninh hiểu được.

Đa số những người này hẳn là đều bị U Cổ tộc bắt từ những đảo nhỏ hẻo lánh trên biển Nam Thiên tới.

Làm nô lệ... đương nhiên sẽ có đãi ngộ không thuộc về người.

Tần Ninh xoay người, mỉm cười nói: “Ta đã đến đây, về sau, ngươi không cần phải trải qua chuyện như vậy nữa”.

Tô Tinh lập tức nói: “Đại nhân đang giận dữ vì ta sao?”

Hai mắt Tô Tinh mang theo hi vọng, cười nói: “Cảm ơn đại nhân, ông nội nói cho ta biết, chỉ cần còn sống thì sẽ còn có hy vọng, một ngày nào đó, đám người của U Cổ tộc sẽ bị đuổi đi, chúng ta sẽ được cứu ra ngoài”.

“Ta không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy...”, Tô Tinh tiến lên từng bước, giữ chặt bàn tay Tần Ninh, nói: “Đại nhân không cần vì thế mà tức giận, có thể sống đợi đại nhân tới cứu chúng ta đã tốt lắm rồi”.

“Hơn nữa, đa số tộc nhân của U Cổ tộc đều cảm thấy chúng ta đê tiện, coi chúng ta như gia súc, cho nên... ta cũng không bị bọn họ tra tấn thảm lắm”.

Đê tiện! Gia súc! Tần Ninh nặng nề thở ra một hơi.

Đọc truyện chữ Full