TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phong Thần Châu
CHƯƠNG 10105 BỐN NGƯỜI NÀY RẤT KHỦNG KHIẾP.

Thế nhưng, nhìn thoáng qua suýt nữa Cố Vân Kiếm phun máu mũi.

Trên mặt gương là một bóng dáng xinh đẹp mềm mại.

Đó chính là Tam Thiên Tuế Ứng Ngưng Vũ.

Hơn nữa, hình ảnh liên tục phóng to ra, nhưng vẫn đặt ở vị trí bộ ngực của Ứng Ngưng Vũ.

“Tư Đồ Hữu, não ngươi bị úng nước rồi hả!”

Cố Vân Kiếm mắng to.

“Hả? Sao thế?”

Tư Đồ Hữu tò mò nhìn vào cảnh được phản chiếu trong mặt gương, gương mặt già nua của Tư Đồ Hữu đỏ bừng, cười to nói: “Thành thật xin lỗi, có lỗi quá, môn chủ à, chẳng phải ta đã bị tên Thần Tinh Dịch kia ảnh hưởng sao, người không biết cái tên nhóc kia đáng ghét thế nào đâu, thánh nữ tiên nữ gì hắn ta cũng dám ngủ hết, người nói xem sao thận hắn ta khỏe dữ vậy?”

Cố Vân Kiếm không thèm trả lời.

Bên phía hắn ta trận chiến lại càng khốc liệt hơn.

Thấy môn chủ không nói gì, Tư Đồ Hữu tiếp tục ngắm Ứng Ngưng Vũ.

Đừng xem không có gì.

Bình thường Ứng Ngưng Vũ đâu cho phép nhìn.

Lại qua một lát nữa.

Cố Vân Kiếm cầm mặt gương cổ kính kia, trên mặt đầy vết máu.

Tư Đồ Hữu thấy thế, biến sắc nói: “Môn chủ, người không sao chứ?”

Cố Vân Kiếm vung tay nhẹ nhàng lau đôi má, rồi hờ hững nói: “Không phải máu của ta!”

“Tình hình trận chiến thế nào rồi?”

“Vẫn tốt ạ, chẳng qua là Thiên Tuế gia quá yếu, hắn ta vẫn chưa tóm được phân thân của tên Diệp Chi Vấn kia”.

Tư Đồ Hữu bình thản nói: “Nhưng mà, môn chủ, cũng không thấy có chi viện tới đây nhỉ?

Chẳng phải là người nói đây là bẫy hãm hại chúng ta mà phải không?

Đến bây giờ còn chưa thấy tiên đế tiên tôn ra tay nữa...”, “Gấp cái gì chứ?”

Trên tấm gương cổ kia, Cố Vân Kiếm cười nói: “Người ta còn chưa tới thôi”.

Chưa tới hả?

Tư Đồ Hữu cười hì hì nói: “Vậy ta ở đây đợi một lát”.

Cố Vân Kiếm bỗng nói: “Không cần chiếu Ứng Ngưng Vũ nữa, nếu không thì ta sẽ nói cho cô ta biết, để xem cô ta có chém ngươi không!”

Nghe vậy, Tư Đồ Hữu rụt cổ lại.

Trong phạm vi vùng biển bát ngọc úp lại.

Hơn mười vị cường giả của tam đại tộc kia, có người bị xé nát thân thể, có kẻ hồn phách bị đánh nát, bây giờ còn sống chỉ có mỗi ba năm tên.

Ba năm người còn sống sót kia nhìn vài người đứng trước mặt mình mà mặt mày trắng bệch.

Triệu Tử Thông.

Ứng Ngưng Vũ.

Phương Thư Mạn.

Phương Thư Thanh.

Bốn người này rất khủng khiếp.

Hơn mười người bọn họ đều là tiên nhân cấp bậc Hoàng Giả, nhưng mà... chẳng đáng làm đối thủ của họ.

Chênh lệch giữa hai bên quá lớn.

Triệu Tử Thông lơ lửng giữa không trung, nhìn vào những kẻ còn sống sót, cười nói: “Huyết Nguyệt tộc, U Cổ tộc và Linh Đồng tộc trông có vẻ kém cỏi hơn hai tộc Cửu Âm và Cửu Dương nhỉ...”, một ông lão trong U Cổ tộc có một vết thương to tướng giữa ngực, mở miệng quát to: “Các đại nhân của tộc bọn ta vẫn chưa đến đây đâu, nếu không thì đến lượt các ngươi diễu võ dương oai ở đây sao?”

Triệu Tử Thông thuận tay chỉ ra một ngón giết chết luôn người nọ.

Đọc truyện chữ Full