Cố Vân Kiếm cười nhạo nói: “Ta đường đường là một vị tiên tôn, lẽ nào lại lừa các ngươi hả?”
Tiên Tôn ư?
Các vị tiên đế cũng không quan tâm lắm.
Cố Vân Kiếm trước kia chắc chắn là đã đạt cảnh giới Tiên Tôn, kiêu ngạo đứng trên đỉnh Tiên Đỉnh.
Nhưng giờ rõ ràng là Cố Vân Kiếm chuyển thế.
Chắc gì bây giờ là Tiên Tôn.
Nhưng mà, hắn ta ra tay giết chết ba vị tiên đế kia vẫn khiến hơn mười tiên đế ở đây run sợ, không dám khinh thường.
Dù sao hắn ta cũng là đệ tử của Hồn Võ Thiên Tôn, người đứng trên đỉnh một đại tiên vực.
“Tin hay không là tùy các ngươi!”
Cố Vân Kiếm nói tiếp: “Không bao lâu sau, sư phụ ta sẽ xuất hiện, các ngươi cứ đợi đó đi!”
Ngay khi Cố Vân Kiếm dứt lời, lòng mọi người vô cùng khiếp sợ.
Cái người ngang ngược hơn hẳn các vị tiên đế tiên tôn ở Tiên Giới không chết thật sao, còn sắp trở về nữa ư?
“Được rồi, cút hết đi”.
Cố Vân Kiếm phất tay nói: “Thần Môn ta muốn làm gì thì làm cái đó, không đến lượt các ngươi quan tân”.
“À phải rồi”.
Cố Vân Kiếm bổ sung thêm: “Bây giờ trong Tiên Giới có rất nhiều Dị tộc, mấy năm gần đây, đệ tử là ta đây lại bị bọn Dị tộc này bắt nạt, sư phụ ta nói rằng, trong mười hai đại tiên vực tại Tiên Giới, bất kỳ ai hợp tác với Dị tộc đều sẽ diệt cả họ, còn những kẻ thờ ơ mặc kệ Dị tộc hoành hành cũng phải chịu tội, mà kẻ nào chống lại Dị tộc đều sẽ là bạn bè của sư phụ ta!”
“Tốt nhất là các ngươi nên chuyển lời lại cho mấy lão già trong các đại tiên vực nghe, để cho bọn họ suy nghĩ kỹ càng... liệu cả Tiên Giới liên hợp có thể đánh lại Hồn Võ Thiên Tôn hay không đây”.
“Cút hết đi!”
Cố Vân Kiếm phất tay.
Tư Đồ Hữu nhìn những kẻ đang có mặt ở đây vẫn đang ngơ ngác bèn nhíu mày nói: “Môn chủ bảo các ngươi cút đi mà!”
Ngay sau đó.
Một luồng lực lượng mạnh mẽ đầy áp lực bùng nổ trong cơ thể Tư Đồ Hữu.
Sắc mặt mọi người ở đây thay đổi.
Vị Lục Thiên Tuế của Thần Môn này chắc chắn là người đứng hàng đỉnh Tiên Giới.
Các vị tiên đế đều rất bất mãn nhưng đành phải lui qua một bên.
Trừ phi là Tiên Tôn hùng mạnh đứng sau lưng bọn họ ra tay, nếu không thì chẳng ai có thể chặn đứng sức mạnh của Tư Đồ Hữu.
Bọn họ lần lượt rút lui.
Ngay lúc đó, một người xé gió lao tới, chửi ầm lên: “Tư Đồ Hữu, thằng nhãi Cố Vân Kiếm kia đâu rồi?”
“Chẳng phải Thần Môn các ngươi diệt vong rồi à?
Tên chết tiệt Cố Vân Kiếm kia làm ba cái chuyện hay ho, sớm muộn gì cũng bị sư phụ hắn ta đánh gãy xương!”
Người còn chưa tới mà giọng nói đã tới trước.
Tư Đồ Hữu biến sắc.
“Môn chủ...”, hình ảnh trong gương bỗng biến mất.
Bóng dáng của Cố Vân Kiếm không thấy đâu.
“Hả?