TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phong Thần Châu
CHƯƠNG 10120 CHỈ LÀ CÁI NÀY... QUÁ MẤT MẶT.

"Thanh Vân, cho người hộ tống bọn họ rời khỏi di tích cổ, tiến về đảo Tam Nguyên, dàn xếp lại đi..."

"Rõ!"

Tần Ninh lại dặn dò: "Bọn họ có rất nhiều người từ khi sinh ra đến bây giờ vẫn chưa biết cách làm người, cách sinh hoạt, phải dặn dò người của đảo Tam Nguyên chăm sóc cẩn thận..."

"Con hiểu rồi".

Tần Ninh gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Tộc trưởng nhà họ Linh - Linh Nguyên Thanh lúc này cũng đi đến, nhìn về phía Tần Ninh, khom người thi lễ, trên mặt tràn đầy vẻ cảm kích.

Linh Nguyên Thanh nhìn từng vị đồng bào Nhân tộc sinh sống nhiều năm trong Cổ Cửu thành, đôi mắt đỏ hoe, khom người nói: "Cảm ơn Tần công tử, đại ân đại đức suốt đời khó quên!"

"Cảm ơn ta làm gì?"

Tần Ninh lại cười nói: "Nhiều năm qua nhà họ Linh ngươi đã sống trong Cổ Cửu thành hết đời này đến đời khác, đứng giữa U Cổ tộc và Nhân tộc để giải quyết những chuyện khó xử, nếu muốn nói cảm ơn, ta và bọn họ đều phải cảm ơn ngươi".

"Sau khi trở về hãy sinh hoạt trên đảo Tam Nguyên, nơi đó là quê hương ngày xưa của nhà họ Linh các ngươi".

"Bọn họ hoặc nhiều hoặc ít đều từng bị chà đạp, ta hy vọng ngươi có thể chế tạo ra thế ngoại đào nguyên ở nơi đó cho bọn họ, để bọn họ an cư lạc nghiệp..."

"Nếu có phiền phức thì cứ đi tìm người của Nguyên Hoàng cung, hoặc là đi tìm người của Thái Ất tiên tông..."

Linh Nguyên Thanh gật đầu.

Dương Thanh Vân và Lý Nhàn Ngư sắp xếp một vài võ giả cấp bậc Cửu Thiên Huyền Tiên, Huyền Tiên của Thanh Vân cung dẫn đám người trở về.

Cuối cùng võ giả của Thanh Vân cung ở lại chỉ có Cửu Thiên Huyền Tiên ngũ trọng thiên trở lên, có khoảng hơn mười vị.

Lại thêm ba vị Tiên Quân là Vân Sương Nhi, Lý Nhàn Ngư, Dương Thanh Vân.

Chiến lực này đã đủ mạnh.

Tần Ninh lập tức nói: "Lên đường đi".

"Trong di tích cổ Đông Vĩnh thành này, người của U Cổ tộc xem như đã xong đời, nhưng mà chắc hẳn trong Huyết Nguyệt tộc và Linh Đồng tộc vẫn còn có Tiên Quân tồn tại".

"Nhân đây, chúng ta cũng có thể đến xem người của gia tộc Bắc Đấu và Thánh Thiên tiên tông... có bao nhiêu quyết tâm muốn đi theo ba dị tộc!"

Mặc dù chuyện ở Cổ Cửu thành đã được giải quyết, nhưng chuyện trong di tích cổ Đông Vĩnh thành vẫn chưa kết thúc.

"Sư phụ, khoan đã".

Dương Thanh Vân mở miệng, sau đó lập tức lấy ra một cái cáng tre, để dưới đất.

"Sư phụ, người ngồi đi..."

Dương Thanh Vân nói: "Chuyện kế tiếp cứ giao cho chúng con là được rồi..."

Nhìn cáng tre, Tần Ninh nhíu mày lại.

Cũng không phải là hắn không muốn.

Chỉ là cái này... quá mất mặt.

Ngồi lên, hiển nhiên sẽ giống như là một tên thổ hào vậy.

Trong lúc nói chuyện, Dương Thanh Vân đã phân phó hai vị Cửu Thiên Huyền Tiên thất trọng thiên đến đây.

Dương Thanh Vân đỡ Tần Ninh ngồi xuống cáng tre, tiếp theo phân phó hai người kia: "Cẩn thận một chút".

Hai vị cường giả thất trọng thiên là nhân vật lớn dậm chân một cái là có thể khiến trời rung đất chuyển ở biển Nam Thiên, bây giờ lại biến thành người khiêng kiệu.

Chỉ là hai người này cũng không dám phàn nàn.

Bọn họ đã tận mắt thấy cung chủ nhà mình tôn kính kính yêu vị sư phụ này như thế nào.

Đọc truyện chữ Full