“Chỉ có điều đối với Tiên Quân ở đẳng cấp nhập phẩm sẽ lại càng tốt, dùng để đột phá Tiên Quân thì có chút phí của trời…”, Dương Thanh Vân cười run run một tiếng.
Hắn ta cũng không nhận ra điều đó, chỉ cảm thấy đài sen không có độc, ăn vào chẳng lẽ lại tạo thành vết thương gì cho mình hay sao.
“Nhưng mà cũng chẳng sao cả”.
Tần Ninh cười nói: “Nhớ lấy, đến khi tới được cấp bậc Tiên Quân nhập phẩm, đừng quên lại luyện hóa tiên lực của chính mình thêm lần nữa, nếu không thì dược liệu của hạt sen này sẽ coi như lãng phí hết sức”.
Tần Ninh vừa nói vừa tiến lên phía trước, ngắt một lá sen trực tiếp ăn vào.
“Lá của loại Bích Ngưng Ngũ Sắc Tiên Liên này có tác dụng thần kỳ trong việc làm linh hoạt kinh mạch ở xương ống chân, vừa lúc hợp với ta”.
Thấy Tần Ninh thoải mái thẳng thừng ăn lá sen như vậy, Vân Sương Nhi, Dương Thanh Vân cùng Lý Nhàn Ngư đều không khỏi bật cười.
Như thế này giống hệt như con trâu gặm cỏ.
Sau khi liên tục ăn vài cái lá sen, Tần Ninh ngồi xếp bằng dưới mặt đất, cẩn thận luyện hóa.
Lá sen bị nhai vỡ ra, tiến vào bụng, tiếp theo có một loại khí tức nhàn nhạt huyết sắc chuyển động bên trong tứ chi bách mạch của Tần Ninh.
Kinh mạch và xương cốt đã được nó chữa trị, cùng với chỗ xương bị gãy nơi bắp đùi, sau khi được huyết sắc khí tức bồi bổ cũng đã dần dần chặt chẽ nối liền lại một chỗ.
Tiên liên như thế này, đối với Tiên Quân đều có vô vàn lợi ích, chứ đừng nói tới một vị Huyền Tiên là hắn đây.
Mười lăm phút sau.
Tần Ninh đứng dậy.
Hai gò má có vẻ tái nhợt của hắn giờ đây đã đỏ lên được vài phần, khi đi đường cũng rốt cuộc không còn khập khiễng nữa.
“Sư phụ, vết thương ổn rồi ạ?”
Lý Nhàn Ngư hiếu kỳ hỏi.
“Ừm”.
Vân Sương Nhi không khỏi lên tiếng: “Lần này thật sự đã khỏe rồi?”
Cũng đừng có xuất hiện tình trạng bị cô ấy ngồi đến gãy nữa, xấu hổ hết sức.
Tần Ninh khụ khụ ho khan, sau đó nói: “Mọi người đi kiểm tra xung quanh nơi này đi, có khả năng ở đây không chỉ tồn tại một đóa Bích Ngưng Ngũ Sắc Tiên Liên này thôi đâu”.
“Hơn nữa, hễ là đã có loại thiên tài địa bảo cỡ như vầy xuất hiện, nơi đây chắc chắn có gì đó bất thường…”, Dương Thanh Vân ngay lập tức phân phó.
Mọi người rối rít bắt đầu thăm dò.
Tần Ninh đi cùng với Vân Sương Nhi, di chuyển khắp xung quanh.
Mảnh đất Thế Ngoại Đào Nguyên này có rừng, có cỏ cây, cũng có sơn cốc, khắp nơi là hương hoa và tiếng chim hót, mùi thơm tỏa ra khắp nơi, ánh sáng rực rỡ vô cùng.
Vân Sương Nhi đi đến chỗ này, nhịn không được mà giang hai tay ra ôm lấy bầu trời, lẩm bẩm nói: “Nơi đây thật sự cứ như là thánh địa của tiên gia vậy, giúp cho tinh thần người ta trở nên sảng khoái, thư thái vô cùng…” Đứng ở bên cạnh Vân Sương Nhi, Tần Ninh nhất thời không tránh khỏi nhìn đến xuất thần.
Cảnh đẹp giữa thế gian, làm con người quyến luyến.
Mỹ nhân giữa thế gian, cho người ta mến yêu.
Ánh mặt trời chiếu xuống Vân Sương Nhi, nhìn như vậy khiến cho tâm trạng người rạo rực, hệt như là một đóa hoa sen, lẳng lặng đứng ở nơi đó, không động đậy cũng đã thắng được muôn vàn loài hoa.
Tần Ninh đột nhiên cảm thấy.
Có lẽ tối hôm qua bị ngồi đến gãy xương chân, nỗi đau day dứt đó cũng chẳng là gì.
“Sư phụ, ngài qua đây nhìn xem, cái này là cái gì vậy!”
Lúc này Dương Thanh Vân đi đến bẩm báo.