Nhưng biết đâu cô bé bị cầm chân tại một nơi nào đó suốt cũng nên?
Tiên Giới mênh mông vô ngần là thế, nhưng bây giờ dù gì Tần Ninh cũng có cảnh giới Lục Đài Huyền Tiên.
Đợi khi tình hình trên biển Nam Thiên đã ổn định, giải quyết được mọi phiền toái, hắn nhất định sẽ đi những tiên vực khác để tìm hiểu cho ra lẽ.
Chỉ trong chớp mắt.
Lại nửa tháng trôi qua.
Đêm hôm nay.
Tần Ninh ra sức cày cấy trên "nương rẫy", mồ hôi tuôn như mưa.
Cộc cộc cộc… Tiếng gõ cửa bỗng dưng vang lên.
Tần Ninh không thể không dừng "hành sự" lại.
Trong thời gian qua, tạm nán chân tại mảnh đất nơi này, Dương Thanh Vân và Lý Nhàn Ngư chưa bao giờ đến tìm hắn giữa lúc đêm hôm khuya khoắt thế này cả.
Ban ngày cũng chẳng mấy khi đến quấy rầy hắn.
Lúc nào hai vị đệ tử cũng đợi hắn ra ngoài rồi mới bẩm báo.
Hai đệ tử vô cùng biết thương người sư phụ này, cho sư phụ và sư nương có không gian riêng thật nhiều.
Hiện giờ nửa đêm nửa hôm lại đến tìm mình, chắc chắn có chuyện quan trọng xảy ra rồi.
Tần Ninh mặc áo quần vào cho chỉnh tề, sau đó mở cửa ra vào của lầu các ra.
Dương Thanh Vân, Lý Nhàn Ngư cùng với các vị Cửu Thiên Huyền Tiên khác đang đứng yên ở ngoài cửa.
"Sư phụ, có biến hóa rồi ạ".
Có biến hóa rồi!
Tần Ninh cười nói: "Nào, chúng ta đi xem thôi".
Mấy ngày nay chờ hoài chờ mãi, cuối cùng mảnh đất này cũng có sự thay đổi.
Khi màn đêm buông xuống, nơi đây vẫn in đậm nét đẹp của một mảnh đất Thế Ngoại Đào Nguyên.
Bầu trời chứa đựng dải ngân hà miên man vô tận, tất cả đều vô cùng đẹp đẽ, khiến cho tâm trí của người ta cũng sảng khoái theo.
Trong thời gian này, Tần Ninh cũng từng nhiều lần đưa Vân Sương Nhi ra ngoài vào ban đêm để thưởng thức cảnh đẹp, cứ một lần như thế lại thành một đêm mặn nồng của hai người.
Cái bóng biến thành bốn người, bốn người hòa làm một thể.
Ánh trăng rọi sáng cho những con người ở dưới kia.
Người cũng quấn quýt bên nhau.
Chẳng mấy chốc.
Đoàn người đã đứng trên một ngọn núi.
Dõi mắt nhìn ra tứ bề, từ thảo nguyên cho tới núi rừng đều nhấp nháy các đốm sáng rực rỡ, hệt như những con đom đóm đang bay lượn vậy.
Với phông nền biển đom đóm lộng lẫy, cảnh đẹp vào ban đêm dường như càng trở nên mỹ lệ hơn nữa.
"Hiện tượng này xảy ra vào lúc nào?"
"Mới tối nay thôi ạ".
Dương Thanh Vân nghiêm túc nói: "Những đốm sáng này bay ra từ mặt đất, lan rộng ra khắp nơi, từ núi rừng cho đến thảo nguyên, đâu đâu cũng thấy!"
Tần Ninh híp mắt, cười nói: "Đột nhiên ta nghĩ đến một chuyện".
"Từ trước đến nay, mọi người đều chỉ nhớ đến việc năm xưa biển Đông Tiên từng có một phe thế lực vực dậy là Đông Hoàng cung, cho ra những nhân vật cấp bậc Tiên Quân hết sức mạnh mẽ, tất cả đều là chí tôn, bá chủ ở toàn bộ biển Nam Thiên".
"Song, đó chỉ là hiện tượng mới nổi cách đây mấy vạn năm".
Những người còn lại đều thắc mắc khi nghe hắn nói vậy.
Tần Ninh tiếp tục nói: "Năm ấy, khi đặt trên một bàn cân, vùng biển Nam Thiên hùng mạnh đến mức có thể sánh ngang với Tây Thiên, Đông Uyên, Bắc Vực và vùng đất Trung Thiên".
"Ta nhớ hồi đó đọc sách cổ, đã thấy rằng biển Nam Thiên cách đây ba mươi vạn năm trước, có một phe thế lực đỉnh cao tên là Nam Thiên Tiên cung!"
Nam Thiên Tiên cung?
Vân Sương Nhi mở miệng nói: "Ta biết họ. Thanh Vân cung đã được thành lập hai vạn năm, bọn ta cũng đã tích luỹ được một ít nội tình".
Lý Nhàn Ngư và Dương Thanh Vân đồng loạt gật đầu.