TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phong Thần Châu
CHƯƠNG 10137 NGÓI ĐỎ, GẠCH ĐEN!


Dường như vào một phút giây nào đó, trong phạm vi trăm dặm ở nơi này, tất cả mọi thứ đã bị rút cạn sức sống.

Trong quá trình cây cỏ héo rũ, tiếng nổ kinh thiên động địa đột nhiên vang lên không ngừng.

Vào lúc này, mặt đất sụp đổ.

Từng cột sáng đen như mực từ mặt đất dâng lên, bắn thẳng vào bầu trời...

Đương lúc từng cột sáng tối tăm bay lên trời, tất cả mọi người đều hoảng hốt, đổ dồn mọi sự chú ý vào đó.

Mỗi một cột sáng đen đều to tướng, y hệt đùi của một con Huyền Vũ đen tuyền.

Những cột sáng đen lập lòe càng lâu, tốc độ mặt đất nứt toác càng nhanh.

Điều đó khiến cho ba người Vân Sương Nhi, Dương Thanh Vân và Lý Nhàn Ngư phải thi triển màn chắn ánh sáng để che chở tất cả mọi người.

Sự biến động ấy kéo dài tròn một khắc đồng hồ.

Một khắc sau.

Mặt đất đã vỡ nát toàn bộ, chẳng còn sót lại gì.

Dõi mắt nhìn khắp nơi, chỉ thấy mỗi chốn điêu tàn đổ nát, nhưng giữa đống đất đá, sỏi vụn chồng chất kia lại có những tia sáng phát ra.

Giờ phút này, các cột sáng màu đen đã tan biến.

Chỉ còn lại những kẽ nứt lan rộng khắp mặt đất, các vết nứt tỏa ánh sáng màu đen lấp lánh.

"Đi xuống xem sao".

Người xung quanh nhanh chóng đáp xuống đất.

Bất cứ Thanh Vân Vệ nào cũng lập tức đề cao cảnh giác.

Tần Ninh đứng trên một tảng đá lớn nhìn những kẽ nứt trên mặt đất.

"Là gạch đen..."

Tần Ninh ngạc nhiên thốt: "Giống gạch đen được chế tạo từ Hắc Viêm Thạch quá!"

"Sư phụ, bên này hình như là mái nhà..."

Lý Nhàn Ngư thốt lên.

Mọi người bèn bay về phía đó, ai nấy cũng nhìn thấy những miếng ngói đỏ lộ ra dưới các kẽ nứt trên mặt đất.

Ngói đỏ, gạch đen!

"Đã tìm ra lối đi rồi, đi xuống xem sao, chắc hẳn nơi này là một khu di tích cổ rồi".

Tiên Giới đã tồn tại từ rất lâu, không lạ gì khi một khu di tích cổ xuất hiện tại một nơi bất kỳ.

Tự cổ chí kim đã kéo dài bao nhiêu vạn năm, cát bụi đã nhấn chìm bao nhiêu nhân vật có máu mặt?

Mọi người ngay lập tức chia nhau ra tìm.

Chẳng mấy chốc, họ đã tìm ra một bức tường bị giấu sau khe nứt.

Bức tường đen này nứt ra thành một khoảng rộng chừng một trượng, sau khi đi vào từ kẽ nứt, nhìn lướt qua xung quanh một vòng sẽ thấy bốn bề toàn là cung điện và đất đai.

Những tòa cung điện ấy được xây lẻ tẻ cách nhau, dường như vốn ban đầu chúng tập hợp thành một dãy cung điện san sát nhau, nhưng bây giờ do đã trôi qua một thời gian quá lâu, thế đất thay đổi nên làm cho chúng cũng bị tách rời ra theo.

Nhiều căn nhà và đại điện đã bị sập, cũng có một số vẫn còn giữ nguyên vẹn hình dạng như lúc ban đầu.

"Những thứ này chắc không phải khu di tích cổ của Đông Hoàng cung đâu".

Tần Ninh từ tốn nói: "Cẩn thận một chút, đừng chủ quan khinh suất".

"Rõ".

Đọc truyện chữ Full