Lạc Văn Xuyên dụi dụi mắt, hơi hé mở con ngươi, ánh sáng chiếu thẳng vào mắt khiến cậu hơi mất điểm nhìn. Lạc Văn Xuyên ngáp một cái, hai tay giơ lên trời. Đêm qua cậu ngủ rất ngon, sáng dậy tinh thần cũng phấn chấn. Lạc Văn Xuyên bước xuống giường, bàn chân chạm xuống nền đất bằng gỗ hơi lành lạnh. Lạc Văn Xuyên hơi ngơ ngác:
- Cái đệt, nhà mình từ lúc nào lại có miếng lót sàn bằng gỗ chứ, chuyện gì vậy???
Lạc Văn Xuyên tự tát cho mình hai cái, cảm nhận cơn đau rát rõ ràng trên khuôn mặt. Cậu sờ khuôn mặt nhẵn nhụi của mình.
- Tôi đang ở đâu thế này.
" ĐIINH" một tiếng, giọng nói hỗn âm chợt vang lên trong căn phòng. Lạc Văn Xuyên giật bắn mình một cái, buột miệng chửi thề. Hệ thống trong đầu nhắn nhở cậu:
- Ký chủ, nói bậy không tốt, thỉnh ngài chú ý.
Lạc Văn Xuyên giật giật khoé môi, nhìn quanh căn phòng trống trãi, sợ hãi trong lòng cậu liền dâng lên.
- Mày là cái gì thế, tao đang ở đâu thế này.
Hệ thống: Ký chủ bình tĩnh, Lạc Văn Xuyên, ngài xuyên sách rồi.
Lạc Văn Xuyên ngơ ngác, cào tóc
- Xuyên cái gì mà xuyên. Mày nói bậy, chắc chắn là tao chỉ đang mơ thôi.
Hệ thống thở dài, lên tiếng.
- Ký chủ, đây không phải mơ, vừa rồi ngài tự tát mình hai cái, còn không phân biệt được đâu là mơ đâu là thật hay sao. Ngài đã thật sự xuyên sách rồi, chấp nhận đi.
Lạc Văn Xuyên bưng mặt, chờ một lúc liền mới bình tĩnh. Cậu tối qua uống rượu với đồng nghiệp, sau khi về nhà liền lăn quay ra ngủ, thế nào lại xuyên rồi. Lạc Văn Xuyên ép bản thân tiếp nhận, lên tiếng
- Mày nói tao xuyên sách?
Hệ thống: Đúng rùi.
- Sách nào.
Hệ thống hơi nghẹn lại một chút, sau đó tiếp lời.
- Ký chủ, ngài đừng có mà bắt ngờ nha. Chính là cuốn " Mỗi ngày một nụ hôn đó"
Lạc Văn Xuyên như ngưng thở, trợn to mắt.
- The f*ck??? Hệ thống đáng chết, nói rõ xem nào.
Hệ thống tự hào vênh mặt, lặp lại.
- Chính là cuốn: Mỗi ngày một nụ hôn. Đây là cuốn sách ngài đã ngừng sáng tác từ nửa năm trước khi xuyên đến đây.