Giọng nói hùng hồn kia lại tiếp tục vang lên: “Tên nhóc ngươi cũng có chút hiểu biết đấy!”
“Dương Vân lão tiên ta đây sao có thể chết chứ?”
“Nhưng mà ngươi có đôi chỗ sai lầm rồi, bổn tọa không phải Tiên Vương mà là Tiên Hoàng!”
Tiên Hoàng! Vừa nghe ông ta nói thế, chân Dịch Tinh Thần và Bạch Hạo Vũ mềm nhũn.
Lúc trước, khi bọn họ ở Thái Thượng tiên vực, chỉ mới nghe Tiên Quân thôi đã hoảng sợ lắm rồi.
Sau này, trong Nam Thiên Tiên cung, Tiên Quân lần lượt xuất hiện, vậy mới khiến bọn họ bớt sợ hãi với Tiên Quân.
Nhưng bây giờ ngay trước mắt họ là một vị Tiên Hoàng! Điều này thật điên rồi.
“Tiền bối Tiên Hoàng!”
Tần Ninh lại kính trọng nói tiếp: “Bọn ta đã đến đây rồi, liệu không biết có vinh hạnh yết kiến tiền bối hay chăng?”
Giọng nói kia hơi ngừng lại, rồi nói tiếp: “Ngươi có xứng không?
Ngươi không xứng!”
“Mau cút đi, bổn tọa không so đo với các ngươi, nếu không... cả bốn người các ngươi đều chết không có chỗ chôn thây”.
Lúc này, Tần Ninh đã bước tới trước cửa nhà tranh, tay cầm Cửu Hoàn Nhiên Thiên Đăng, cười nói: “Ta cũng muốn xem thử, tiền bối Tiên Hoàng làm thế nào cho chúng ta chết không chỗ chôn thây”.
Thấy Tần Ninh lúc này rồi mà còn dám tới gần gian nhà tranh, Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần đều ngừng thở, cả hai đều đã bị dọa váng đầu.
Nhưng ngay sau đó, Tần Ninh cầm Cửu Hoàn Nhiên Thiên Đăng, dùng Bát Hoang Ly Thiên Viêm dung hợp với tiên đăng rồi rót vào trong đó.
Tiếng nổ bùm bùm vang lên.
Tiên hỏa nhanh chóng đốt cháy gian nhà tranh, ngọn lửa lan ra rất nhanh.
“Làm thế nào để chết không chỗ chôn thây ư?”
Giọng nói hùng hồn kia lại vang lên, cười nói: “Chẳng phải đơn giản quá sao?
Một ngón tay của bổn tọa có thể bóp chết... á á á... nóng nóng nóng... ui mẹ ơi, cháy rồi, hu hu hu, thằng chó nào dám phóng hỏa giết ta thế?
Mà sao lại là tiên hỏa nữa trời!”
Vút.
Mái nhà tranh bị xốc lên, một tia sáng màu vàng rực rỡ bay vút lên trời rồi lao thẳng tới một cái ao nhỏ cách nhà tranh không xa.
“Mẹ nó, ai vô đạo đức vậy chứ, dám phóng hỏa đốt người ta!”
Lúc này, đến cả Ôn Ngọc Trạch cũng không nhịn được bèn liếc mắt nhìn qua xem.
Trong cái ao nhỏ đường kính khoảng ba trượng kia nhô ra một cái đầu, nhe răng trợn mắt, dáng vẻ trông rất phẫn nộ mắng mỏ.
Hả?
Ba người Dịch Tinh Thần, Bạch Hạo Vũ và Ôn Ngọc Trạch ngơ ngác.
Dương Vân lão tiên?
Tiền bối Tiên Hoàng?
Vậy mà lại là... một con chó hả?
Hơn nữa con chó trong hồ nước kia bình thường vô cùng.
Giống hệt mấy con chó vàng lang thang lúc nào cũng có thể thấy được trong thôn trại chốn phàm trần.
Nó cao chưa tới một thước, trông không to lớn mạnh mẽ là bao, lông trên lưng màu vàng còn phía dưới đầu có chút lông trắng.
Nếu so sánh nó với con chó vàng giữ nhà trong thôn trại ở trần gian thì không thể nói là rất giống mà là giống y đúc! Trông nó là một con chó rất đỗi bình thường.
“Bỏng chết ta mất, bỏng chết ta mất...”, con chó vàng kia nói tiếng người, còn hùng hổ hỏi: “Ai phóng hỏa đó?
Ai hả?”
“Ta đấy!”