Tần Ninh không chút lưu tình nói: “Ngươi bị nhốt ở đây chứ gì?”
“Đúng thế, lão già kia rất đáng ghét, nhốt ta... hả?”
Con chó vàng nhìn về phía Tần Ninh, lập tức sửa lời: “Ngươi nói bậy nói bạ gì thế, ta tự nguyện ở lại chỗ này không phải tốt lắm sao?”
Tần Ninh mỉm cười đáp: “Nếu đã vậy thì ngươi cứ thong thả ở đây đi, chúng ta đi trước đây”.
Dứt lời, Tần Ninh bèn xoay người cất bước.
“Đừng mà!”
Con chó vàng kia kêu lên, ngay sau đó nó đã xuất hiện bên chân Tần Ninh, cọ ống quần hắn, ngượng nghịu nói: “Đừng đi, đừng đi mà, ta... đúng là ta bị nhốt ở đây thật”.
Nghe vậy, sắc mặt Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần trở nên quái dị.
Tên này không thành thật chút nào.
“Lão già đáng ghét Dương Vân lão tiên kia sợ sau khi mình chết, có người đào phần mộ của ông ta nên bắt ta bảo vệ nơi đây”.
“Lão già kia nói với ta rằng sau ngàn năm có thể rời đi nhưng ai ngờ rằng chả biết qua mấy cái ngàn năm rồi mà ta vẫn không thoát khỏi đây được”.
Con chó vàng căm phẫn nói: “Vậy nên ta đào phần mộ của ông ta lên”.
Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần câm nín.
Cừ thật.
Chó coi mộ đào mộ mình trông coi lên luôn.
Con chó vàng tiếp tục huyên thuyên: “Các ngươi phá phong ấn giúp ta, trả tự do cho ta thì ta sẽ tặng cho các ngươi thứ tốt, thấy sao?”
Nghe vậy, Bạch Hạo Vũ bèn nói: “Vừa rồi ngươi nói nơi này cái gì ăn được đều bị ngươi ăn sạch cả rồi mà”.
“Có thể ăn thì đã ăn sạch rồi, nhưng mà có vài chỗ không ăn được mới có lợi với việc tu luyện của các ngươi”.
Con chó vàng kia còn chân thành nói: “Mấy tên các ngươi đều đã là Huyền Tiên, Cửu Thiên Huyền Tiên, lẽ nào lại không muốn tiến thêm bước nữa trở thành Tiên Quân, Tiên Vương ư?”
Lời này khiến Dịch Tinh Thần và Bạch Hạo Vũ lay động.
Sự tiến bộ của hai người không chậm, nay đều đã ở cảnh giới Huyền Tiên tứ thai.
Thế nhưng khi cả hai ở chung với Tần Ninh thì đều cảm thấy cảnh giới của bản thân tăng tiến... rất chậm, cực kỳ chậm chạp.
Tần Ninh là Cửu Thiên Huyền Tiên nhị trọng thiên.
Lúc trước cảnh giới của Tần Ninh còn thấp hơn hai người họ nữa là.
“Cứu ngươi không phải là không được”.
Tần Ninh nói tiếp: “Nhưng mà nếu đồng ý cho chúng ta đồ tốt thì dù sao cũng phải cho chúng ta xem trước mới phải đạo nhỉ”.
“Không thành vấn đề, không thành vấn đề”.
Con chó vàng lập tức rung đùi đắc chí, trên mặt chó còn nở nụ cười rạng rỡ, híp mắt hưng phấn nói: “Đi theo ta, đi theo ta”.
Nói xong, con chó vàng kia dẫn bốn người đi tới trước một gian nhà tranh.
“Đến đây làm gì?
Tìm chỗ cho bọn ta cư ngụ à?”
“Ngươi thì biết cái gì”.
Con chó vàng đá văng cửa nhà tranh, ngay sau đó, từng tia sáng ảm đạm vàng kim tỏa ra từ trong nhà tranh.
Khi vầng sáng kia tỏa ra khắp nơi, thậm chí còn xen lẫn không khí nóng rực.
Bọn họ chỉ thấy một Đại kim oa sừng sững trong gian nhà tranh.
Mặt ngoài của kim oa sáng bóng, luồng khí tức khiếp người cuồn cuộn tỏa ra.
Để phòng ngừa vạn nhất, Tần Ninh tóm lấy Ôn Ngọc Trạch rồi mới vào trong phòng với Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần.