Tạm thời không nhắc đến những chuyện khác, mặc dù nữ nhân của Thần Tinh Dịch nhiều đến mức lên đến con số ngàn vạn nhưng mỗi khi những chú "cá" trong ao hồ mình cãi nhau chí chóe, lần nào Thần Tinh Dịch cũng có thể trấn an từng người một rồi lại trả về ao của mình.
Dỗ dành ư?
Diệp Viên Viên nhíu mày nói: "Ta biết Kỳ Manh, Cáo Thừa Thiên, Cù Thanh Thư đã xuất hiện nên mới tới đây một chuyến để xem thế nào".
"Sư nương còn lo lắng chuyện này hả? Ta mới bắt gặp bản mặt tên Kỳ Manh kia là một đao chém chết hắn ta ngay".
Nhưng Diệp Viên Viên lại lắc đầu: "Tên Kỳ Manh này bước vào cảnh giới Tiên Vương đã được một thời gian dài, mặc dù ngươi đã đến cảnh giới Tiên Quân phá mệnh, không phải e ngại gì khi đối đầu với Tiên Vương bình thường nhưng đấu với hắn ta thì phần thắng của ngươi không nhiều đâu".
Diệp Nam Hiên không phục.
Trong thế giới quan của Diệp Nam Hiên.
Thứ nhất, nữ nhân là rắc rối! Thứ hai, trên thế gian này, ngoại trừ lời nói của sư tôn ra thì còn lại nói gì cũng sai cả! Thứ ba, sư tôn mà khen nữ nhân tốt, có ích thì sư tôn sai! Bị Diệp Viên Viên cho rằng mình không phải đối thủ của Kỳ Manh, Diệp Nam Hiên nói với vẻ không phục: "Ta cảm thấy nếu đánh một trận với hắn ta, ta sẽ có cơ hội đột phá. Một khi ta đột phá đến Tiên Vương thì hắn ta chết chắc".
Diệp Viên Viên gật đầu cho có.
Việc nói chuyện cùng tần số với các đệ tử của Tần Ninh thật sự rất khó khăn.
Ngoại trừ Dương Thanh Vân ra thì những người còn lại đều... khó mà diễn tả được.
Dù sao thì các đệ tử của Tần Ninh đều thuộc dạng cứng đầu, không chịu nghe lời khuyên của người khác. Dương Thanh Vân xem như Tiên Nhân bình thường duy nhất, đi theo Tần Ninh đến tận khi phi thăng mà vẫn một lòng nhớ nhung phu nhân của mình.
Còn Ôn Hiến Chi... thì suốt ngày cứ thích chơi với dã thú. Mặc dù không trai thẳng như Diệp Nam Hiên nhưng hắn ta lại khờ một cách quá đáng! Diệp Nam Hiên thì thôi khỏi nói, Diệp Viên Viên không phải chỉ mới một lần cảm nhận được ánh mắt đầy oán trách của Diệp Nam Hiên hướng về phía mình.
Sự oán trách ấy cứ như là... nàng cướp sư tôn của hắn ta, là thủ phạm khiến cho hai sư đồ bọn họ phiêu bạt nơi cuối chân trời, tình cảm xa cách vậy.
Lý Huyền Đạo... là người đàng hoàng nhất trừ Dương Thanh Vân, nhưng hắn ta cứ thích nằm rình ở góc tường là sao?
Tên đó hóng hớt là giỏi! Hễ có ai kể chuyện gì thú vị là y như rằng Lý Huyền Đạo sẽ vểnh tai lắng nghe, dù cho đang ở cách đó tám trăm dặm.
Còn Trần Nhất Mặc thì... Nghĩ đến Trần Nhất Mặc, Diệp Viên Viên chỉ nhớ mỗi bốn câu nói.
Tay cầm âm dương định càn khôn.
Cửu trọng thiên địa ta vi tôn.
Chân đạp nhật nguyệt chấn thương khung.
Thương Mang Vân Giới ta xưng hùng.
Bốn câu này gần như đã khắc sâu trong đầu tất cả những người quen biết với Trần Nhất Mặc.
Quá lố lăng! Cả Thần Tinh Dịch nữa, hắn ta chẳng khác gì cái máy đóng cọc vậy.
Cả bốn người Diệp Viên Viên, Thời Thanh Trúc, Diệp Nam Hiên và Thần Tinh Dịch đều tình cờ ở tại Tam Thanh tiên vực. Mấy ngàn năm qua, mỗi người đều trải qua một cơ hội nhất định mới được gặp nhau.
Nhưng trong mấy ngàn năm ấy, Thần Tinh Dịch có đến mấy chục hồng nhan tri kỷ.
Thật không thể tin được! Viên Viên không khỏi hoài nghi rằng sở dĩ bây giờ Tần Ninh có những hồng nhan như họ làm bạn phần nhiều là do chịu ảnh hưởng từ Thần Tinh Dịch.
Khúc Phỉ Yên và Chiêm Ngưng Tuyết thì khỏi nhắc đến.
Cố Vân Kiếm thì đến tận bây giờ vẫn chưa gặp nên chưa thể nhận xét được.
Nhưng bảo đảm đó cũng là một tên có vấn đề.
Đành vậy thôi chứ biết làm sao.
Người bình thường không có vấn đề thì làm gì có chuyện được Tần Ninh coi trọng, thu làm đệ tử chứ?
Còn hai người nữa... Thạch Cảm Đương, hay thật, không ngoa khi nói rằng đấy là kẻ nịnh nọt nhất thiên hạ! Nhưng là nịnh nọt sư tôn chứ không phải nịnh nọt nữ nhân.
Cho dù Tần Ninh đánh rắm thì e rằng vào miệng Thạch Cảm Đương cũng thành cái rắm có thể khiến cho anh hào trong thiên hạ xúc động. Rồi còn Lý Nhàn Ngư nữa, tên này cũng bình thường nhưng lại quá hiền lành, quá kiệm lời.