Cùng với tiếng động ầm ĩ kia, trên bầu trời sơn cốc có một bóng đen đang lao xuống.
Một con chó tóm một người đáp xuống.
Khói bụi mịt mù.
Tần Ninh ghét bỏ khoát tay.
Nhưng ngay sau khi khói bụi tản bớt, Tần Ninh nhìn qua, ngơ ngẩn cả người.
“Đệch mợ nhà ngươi!”
Thấy cảnh tượng trong sơn cốc, Tần Ninh chửi ầm lên.
Sau khi con chó vàng đáp đất vững vàng, đằng sau nó có hơn trăm người bị xích sắt khóa, có người của Hàn Mị tộc, cũng có người của Cảnh Hỏa tộc.
Ngoài ra, còn có vài người bị thương đang vô cùng u sầu.
Con chó vàng nghe Tần Ninh quát to, không vui nói: “Chẳng phải ngươi nói giết Dị tộc là trách nhiệm của mỗi người sao?”
“Ta là thiên cẩu, cũng có trách nhiệm chứ!”
Tần Ninh mắng: “Ngươi bắt Dị tộc thì bắt chứ lần nào cũng hốt thêm mấy kẻ bị thương về làm gì?”
“Không ngờ là Tần Ninh ta ở đây lánh nạn tránh người làm phiền mà ngươi lại coi đây là nhà thương hả?
Ngươi coi ta là Bồ Tát sống chữa bệnh cứu người làm niềm vui à?”
“Chẳng phải ngươi hận Dị tộc thấu xương hả?
Ta bắt Dị tộc giúp ngươi còn không tốt sao?”
Con chó vàng u sầu nói.
“Bắt Dị tộc thì bắt, nhưng hốt mấy tên bị thương đó về rồi ngươi bắt ta phải làm sao bây giờ?”
“Cứu chứ, ngươi tinh thông y thuật mà, ta nói nè cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, đây là một chuyện cực kỳ tốt đó, dược điền trong sơn cốc đều có trồng dược liệu, ngươi muốn cái gì thì cứ ngắt lấy!”
Tần Ninh hạn hán lời.
Mẹ nó, coi hắn là thần y chữa bệnh cứu người thật hả! Nhưng mà con chó vàng đó nói cũng đúng.
Những Dị tộc đó đáng chết.
Mà những võ giả nhân loại giao chiến với Dị tộc ấy, dù không biết thiện ác thế nào nhưng chỉ cần là địch của Dị tộc thì Tần Ninh không thể không cứu.
Tần Ninh bước tới chỗ lũ Dị tộc kia, nói: “Giết hết đi!”
“Không thẩm vấn hả?”
Con chó vàng nghiêng đầu nhìn Tần Ninh.
“Cấp bậc Tiên Quân vốn chẳng biết sự tồn tại của Ôn Ngọc Trạch có ý nghĩa gì nên thẩm vấn cũng chả được gì!”
Con chó vàng cười bảo: “Lần này đừng có mà lừa ta nha, tổng cộng có hai trăm hai mươi hai viên Tịnh Ma Tiên Đan”.
Tần Ninh lại câm nín.
Con chó vàng nhìn hai trăm hai mươi hai tên võ giả Dị tộc kia chỉ thấy bọn chúng nào phải ác ma mà đó là thiên thần mới đúng.
Mỗi một tên đều là một viên Tịnh Ma tiên Đan thuần khiết, ngon lành hơn bất kỳ tiên đan gì trên thế gian này.
Con chó vàng thẳng tay giết lũ Dị tộc kia.
Chẳng bao lâu sau, Tần Ninh lôi ra một đống Tịnh Ma Tiên Đan cho con chó vàng kia.
Ánh mắt con chó vàng sáng rực, cả người con chó như phát sáng, nó nhảy vào hồ nước, thong dong vui vẻ ăn tiên đan... còn Tần Ninh đi đến chỗ những người bị thương kia.
“Cảm ơn công tử đã cứu mạng!”
Một người trong đó sắc mặt tái nhợt, gắng gượng đứng dậy chắp tay nói lời cảm tạ.
“Các ngươi từ đâu tới?”
“Tại hạ đến từ Thượng Thanh Lâu, tên là Thạch Quang Diệu, đây đều là sư đệ sư muội đồng môn của tại hạ”.