“Tần tiên sinh...”, giờ phút này sắc mặt Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần cổ quái tiêu sái đi đến.
“Làm sao vậy?”
Tần Ninh hiếu kỳ nói: “Là các đệ tử ba thế lực lớn đánh nhau sao?”
“Không phải”.
Dịch Tinh Thần chỉ ra bên ngoài, nói: “Lần này Đại Hoàng lại bắt được một đám dị tộc nữa”.
“Lão Tần lão Tần!”
Đúng lúc này, bóng dáng Đại Hoàng xuất hiện ở trước nhà cỏ, cười ha ha nói: “Gâu gâu gâu, lão Tần, lần này ta lại cứu được vài người”.
Tần Ninh bất đắc dĩ nhìn về phía Đại Hoàng, day trán nói: “Ngươi bắt được bao nhiêu dị tộc?”
“Một trăm năm mươi bảy người!”
“...”, “Cứu bao nhiêu người?”
“Sáu!”
Nhìn thấy dáng vẻ hưng phấn của Đại Hoàng, Tần Ninh có chút choáng váng, thân thể mềm nhũn ngã xuống.
“Ê! Ê?
Ê?”
Đại Hoàng lập tức tiến lên đỡ lấy Tần Ninh suýt nữa ngã xuống đất, vội vàng nói: “Đừng hôn mê, đừng hôn mê, lần này lấy được bao nhiêu Tịnh Ma Tiên Đan, ta chia cho ngươi một phần ba là được mà?”
Tần Ninh quả thật là có chút choáng váng, hắn đang rất mệt mỏi! Mà vừa nghe thấy lời này của Đại Hoàng, Tần Ninh lại không muốn phản ứng.
Nhưng rất nhanh, Đại Hoàng đã cõng Tần Ninh đi đến bên ngoài sơn cốc.
Trên mặt đất có một đám võ giả dị tộc đang bị trói gô lại.
Trong đó có không ít chiến sĩ Cảnh Hoải tộc, tuy rằng đã bị trói lại, nhưng khi nhìn thấy Kỳ Manh bị trói trên vách núi đá, ai nấy đều quỳ rạp xuống đất, vẻ mặt đau đớn.
Hàn Mị tộc cũng có không ít chiến sĩ, đang tụ tập chung một chỗ, vẻ mặt đau thương.
“Thả ta xuống!”
Tần Ninh than thở một tiếng, đứng lên khỏi người Đại Hoàng.
Mặc dù hắn còn có chút choáng váng, nhưng nếu cứ nằm trên lưng Đại Hoàng mãi, Tần Ninh cảm thấy mình sẽ bị rung lắc đến chết mất.
Đại Hoàng kích động nhìn về phía trước.
Đó là một trăm năm mươi bảy chiến sĩ dị tộc sao?
Không phải! Đó là một trăm năm mươi bảy viên Tịnh Ma Tiên Đan.
“Có một con cá lớn!”
Đại Hoàng kích động dẫn Tần Ninh đi về phía Hàn Mị tộc, đá văng mấy võ giả bị trói ra, đi đến trước mặt một người trong đó.
“Người này cũng là Tiên Vương!”
Nó đá đá vào người thanh niên đang ngất trên đất, vẻ mặt chờ mong nói: “Tạm thời không thể giết Kỳ Manh, nhưng người này có thể giết đi?”
Tần Ninh nhìn thanh niên, nhíu mày lại.
Lại một Tiên Vương! Tuổi trẻ như thế, chắc chắn là nhân vật trung tâm của Hàn Mị tộc.
“Hãy hỏi Kỳ Manh xem có biết người này hay không?”
“Kỳ Manh sắp bị tra tấn đến chết, mơ mơ màng màng, căn bản không nhận ra được...”, “Vậy đừng giết vội!”
Tần Ninh lập tức nói: “Mang ta đi xem sáu người mà ngươi cứu được đi”.
“Được được được”.
Đại Hoàng kích động thè lưỡi, cười nói: “Trong sáu người ta cứu có một người đánh nhau không phân thắng bại với thanh niên này nên mới bị thương, bị ta tóm được, ha ha...”, “Ngươi đúng là may mắn”.
“Không không không... Cơ hội là để dành cho con chó biết nhẫn nại và chờ đợi!”
Đại Hoàng lắc đầu nói: “Ta không phải may mắn, ta tìm thấy bọn họ giao chiến, cho nên đã chờ khoảng ba ngày, mới đợi bọn họ đánh xong, sau đó ta mới ra tay...”, sau đó Tần Ninh và Đại Hoàng đi đến trước mặt sáu người kia.