“Ta còn nghĩ ngươi muốn đan đến mức không muốn sống rồi chứ!”
Lúc này, ba bóng người cũng cùng nhau đi đến.
Người phụ nữ ở giữa đúng là thánh nữ Cù Thanh Thư của Thái Thanh tiên tông.
Nhiều ngày qua, Cù Thanh Thư đã gần khôi phục, nhưng bởi vì bị thương, làn da vốn trắng trẻo nhìn qua lại có vẻ hơi tái nhợt.
Mặc dù hơi tái nhợt, nhưng nhìn qua Cù Thanh Thư vẫn còn khí chất siêu phàm thoát tục như tiên tử.
“Tần công tử!”
Cù Thanh Thư nhìn về phía Tần Ninh, khách khí nói: “Cảm ơn ngươi lúc trước đã ra tay giúp đỡ, Lam Nhược Vân bất kính với Tần công tử và Đại Hoàng, tại hạ chân thành xin lỗi”.
Tần Ninh nhìn Cù Thanh Thư một cái.
“Thánh nữ như ngươi đúng là lễ phép hơn”.
Nói xong, Tần Ninh liền đi ra bên ngoài sơn cốc.
Diệp Nam Hiên nắm đại đao trong tay, dáng vẻ thấy chết không sợ.
“Ngươi làm gì thế?”
Tần Ninh nhìn thấy tư thế đó của Diệp Nam Hiên, không khỏi hiếu kỳ nói.
“Chuẩn bị đánh nhau!”
“Đánh cái đầu ngươi!”
Tần Ninh quát lớn: “Vi sư vừa mới chữa khỏi cho ngươi, ngươi lại đánh một trận nữa, không nói đến việc mất mạng, mà cả đời này đừng nghĩ đến việc tiến vào cảnh giới Tiên Vương”.
Vừa nghe thấy lời này, trong lòng Diệp Nam Hiên run lên.
Vậy không thể đánh được! Tần Ninh lập tức nói: “Không phải ngươi nói Viên Viên và Thanh Trúc, còn có Thần Tinh Dịch đều ở dãy núi Thái Giang sao?
Có biện pháp nào thông báo cho bọn họ không?”
Ánh mắt Diệp Nam Hiên sáng ngời, nói: “Có có có, con sẽ thông báo nhanh!”
Nói xong, Diệp Nam Hiên lập tức tìm kiếm trong nhẫn không gian của mình.
Nhưng tìm tới tìm lui, cũng không lấy ra được cái gì.
“Thông báo chưa?”
“Không thấy đá truyền tin nữa rồi!”
“...”, Tần Ninh bước ra, thở dài một hơi.
Không cần giận dữ.
Đây không phải là chuyện rất bình thường sao?
Không có gì phải tức giận cả! “Đi ra ngoài nhìn xem đi!”
Mọi người đều đi ra ngoài sơn cốc.
Ở cửa sơn cốc, con đường vốn chỉ có thể để một người đi qua, giờ phút này lại bị nổ ra rộng chừng mười trượng.
Mọi người đi dọc theo con đường đến cửa sơn cốc, chỉ nhìn thấy trong núi rừng phía trước có rất nhiều bóng người đứng yên.
Quả thật giống như lời của Đại Hoàng, có từ hơn trăm đến ngàn người, đều là Cảnh Hoả tộc và Hàn Mị tộc.
Hai bóng người cầm đầu vô cùng nổi bật.
Một nam một nữ.
Người đàn ông nhìn qua liền biết là võ giả Cảnh Hoả tộc, thân hình cao lớn, mặc kính phục, khoác áo khoác, mặt mũi sáng sủa, đằm đằm sát khí.
Trên hai má hắn ta có hỏa văn giống như ngọn lửa đang bốc cháy, rất sống động.
Mà người phụ nữ mặc váy đen, khoác một cái áo mỏng, dáng người yểu điệu, thân thể thướt tha, da thịt nhìn qua trắng bệch, mặt ngoài có những hoa văn hình bông tuyết lấp lánh.
Dấu hiệu rất đặc biệt của Cảnh Hoả tộc và Hàn Mị tộc.
Một đám người cuồn cuộn mênh mông đi ra từ trong sơn cốc.
Thanh niên cầm đầu hờ hững nói: “Kỳ Manh đâu?”
Người phụ nữ bên cạnh cũng hừ một tiếng nói: “Vũ Vô Mộng ở nơi nào?”
Hiển nhiên, sau khi hai người Kỳ Manh và Vũ Vô Mộng bị Đại Hoàng mang về, vẫn để lại dấu vết, đã bị đám dị tộc này biết.