Ngoài sơn cốc.
Thượng Vân Nhiên và Ngô Ưng đều ngơ ngác.
Huyền đại sư làm sao thế?
Sao tự nhiên đi rồi, có ý gì thế?
Ngô Ưng thấy dáng vẻ buồn rười rượi của lâu chủ nhà mình thì bèn nói: “Lâu chủ, lai lịch của Huyền đại sư này rất bí ẩn, không thể tin tưởng Huyền đại sư như vậy được!”
Thương Vân Nhiên nhìn đại lâu chủ Ngô Ưng như nhìn một kẻ đần độn.
Bảy đại lâu chủ của Thượng Thanh lâu đều là Tiên Đế.
Mà tổng lâu chủ là ông mới là Tiên Đế mạnh nhất Thượng Thanh lâu.
Thượng Vân Nhiên chậm rãi nói: “Ngô Ưng à... ngươi biết thuật luyện đan của ta tuy mạnh nhưng lại giống như muối bỏ biển với Huyền đại sư!”
“Ngươi không hiểu thuật luyện đan nên không biết giảng giải về thuật luyện đan của Huyền đại sư đã vượt xa sự hiểu biết của ta rồi!”
“Nói như vậy, tất cả đan sư trong Tiên Giới kể cả những đan đế đan tôn đứng đầu đi theo con đường của những người đời trước giờ đã đi đến giới hạn rồi”.
“Nhưng Huyền đại sư lại từ trên trời giáng xuống mở ra một con đường mới, suy nghĩ phóng khoáng tung bay của Huyền đại sư trông rất hoang đường vô lý nhưng thật ra lại là suy nghĩ của thần linh!”
Ngô Ưng ngơ ngác nhìn Thượng Vân Nhiên như nhìn tên thiểu năng trí tuệ.
Nếu ông ta không phải là tổng lâu chủ, thực lực không mạnh như mình thì Ngô Ưng đã lôi ra đánh từ lâu rồi.
Chẳng biết Thượng Vân Nhiên nói mấy câu này bao nhiêu lần rồi.
Vừa thấy Huyền đại sư, thái thượng trong tiểu thế giới và kể cả tổng lâu chủ như biến thành kẻ đần vậy! Tất cả như đã bị tẩy não! Nếu không thì sao tin tưởng đến vậy chứ?
Thượng Vân Nhiên nhìn về phía Ngô Ưng, nghiêm túc nói: “Lão Ngô, ta biết ý của ngươi”.
“Nhưng ngươi xem, tiên đan Thượng Thanh lâu ta sản xuất đều có chất lượng rất cao rất tốt, thậm chí còn là hàng dễ bán ở Tam Thanh tiên vực”.
“Hơn nữa, tuổi thọ của các vị thái thượng quả thật đã tăng lên không ít, thực lực của một vài trưởng lão cũng tăng tiến thêm một bước, ngươi cũng hiểu tới cấp bậc của bọn họ, có thể tăng chút thực lực cũng là chuyện khó khăn gian nan nhường nào rồi đó”.
“Đợi đến khi ngươi già trơ xương rồi thì sẽ biết những gì ta làm lúc này đều đáng giá!”
Ngô Ưng thở dài nhìn Thượng Vân Nhiên rồi nói: “Ta hiểu mà, chỉ là cảm thấy lâu chủ và rất nhiều thái thượng trưởng lão đều bị Huyền đại sư đùa giỡn như khỉ vậy...”, Thượng Vân Nhiên nhìn đại lâu chủ nhà mình bằng ánh mắt như nhìn người thiểu năng trí tuệ cần săn sóc ân cần vậy.
Được! Thấy ánh mắt của Thượng Vân Nhiên, Ngô Ưng hiểu ngay.
Ông ta coi Thượng Vân Nhiên là đồ ngốc.
Còn Thượng Vân Nhiên lại coi ông ta là đồ nhược trí! Cả hai đều chán ngán lẫn nhau.
Bà nội họ! Đúng lúc đó.
“Khụ khụ khụ...”, Huyền đại sư mặc đan bào trắng tinh đi tới ho khan cắt ngang bọn họ.
“Đại sư!”
Thượng Vân Nhiên nhanh chân chạy lại chào đón.
Huyền đại sư gật đầu, nói: “Ờ”.
Đại sư có gì sai bảo ạ?”
Huyền đại sư từ từ nói: “Tần Ninh này là người quen cũ của ta, quá khứ hắn...”, Huyền đại sư nói được một nửa thì ngừng lại rồi nghiêm nghị nói tiếp: “Hắn là sự tồn tại mà các ngươi không thể tưởng tượng được đâu, vì vậy, tốt nhất là Thượng Thanh lâu đừng đắc tội hắn, hay nói là... càng lễ độ càng tốt!”
“À phải rồi, vị phu nhân của hắn gọi là gì nhỉ... Diệp Viên Viên... đúng rồi!”
Huyền đại sư căn dặn: “Đưa tất cả mọi tin tức về nàng cho ta”.
“Vâng ạ!”
“Còn nữa!”
Huyền đại sư nói tiếp: “Bây giờ nàng là đệ tử thượng nguyên của Thượng Thanh lâu nhỉ?”
“Hả? Đúng đúng vậy...”
“Sắc phong cho nàng thành đệ tử cấp cao nhất đi!”
Cấp bậc cao nhất hả?