"Còn về việc để làm gì. . .", Vũ Vô Tuyết dùng hai tay nâng mặt Thần Tinh Dịch, cười nói: "Lần này, ta nhất định sẽ cứu ngươi ra khỏi bể khổ, đến lúc đó sẽ để ngươi trông coi Tây Thanh vực, Hàn Mị tộc chúng ta có thể mở một cứ điểm ở Tây Thanh vực”.
Nghe vậy, Thần Tinh Dịch đỏ mặt, kích động nói: "Cám ơn ngươi”.
"Ngươi còn khách khí với ta làm gì?"
Thần Tinh Dịch tùy tiện nói: "Nhưng mà, ngươi phải cẩn thận đấy, lần này, ta cảm thấy lão cáo già Tần Ninh tuyệt đối không có ý tốt đâu, chuyện lần này quá kỳ lạ”.
Vũ Vô Tuyết cười tủm tỉm nói: "Đương nhiên bọn họ không có ý tốt, nhưng Hàn Mị tộc chúng ta và Cảnh Hỏa tộc cũng không phải dạng dễ chọc”.
Nâng mặt Thần Tinh Dịch, Vũ Vô Tuyết vui vẻ nói: "Ngươi đúng là tiểu tâm can của ta, lúc này còn lo lắng cho ta. Nhưng ta lo lắng cho ngươi hơn, ngươi nhất định phải bảo vệ mình thật tốt, biết không?"
"Ừ, yên tâm đi!"
Thần Tinh Dịch cười he he nói: "Ta nhất định phải tận mắt nhìn thấy tên khốn kiếp Tần Ninh kia chết thì ta mới có thể chết, nếu không ta tuyệt đối. . ."
"Cái gì mà chết với không chết, không cho phép nói nữa".
"Được được được, không nói nữa!"
Trong phòng, hai người lại lần nữa dính lấy nhau.
Chớp mắt, khi mặt trời mọc, Vũ Vô Tuyết mặc quần áo vào, lưu luyến rời khỏi Thần Tinh Dịch.
Đến khi Vũ Vô Tuyết rời đi, Thần Tinh Dịch nằm trên giường, hừ nói: "Quả nhiên, dị tộc đã biết bị lừa, trong tam đại tông môn giống như sư phụ nói, có gian tế, hơn nữa thân phận và địa vị còn không thấp".
"Ta phải đi bẩm báo cho sư phụ".
"Ừm, đợi một lát đã!"
Thần Tinh Dịch đi ra khỏi phòng, tìm tú bà, nói ngay: "Gọi bảy giai nhân trầm luân hồng trần ngày hôm qua tới cho ta, ta còn chưa kịp khuyên bảo các nàng nữa!"
"A?”
“Chuyện này. . ." Mặt tú bà đầy khó xử.
Nhưng khi Thần Tinh Dịch lấy ra một viên tiên thạch, tú bà lập tức tỉnh táo lại, cười nói: "Khách quan chờ một lát, ta đi gọi ngay!"
" Ừ".
Cùng lúc đó, bên kia, Vũ Vô Tuyết rời khỏi thành Tam Đế, đi tới một vùng núi bên ngoài thành.
Hai tên áo đen từ khe núi trong đi ra.
"Sao lại chậm hơn thời gian hẹn vậy?"
Một người trong đó bất mãn nói.
Vũ Vô Tuyết vươn vai, nói: "Thu thập tin tức, không cần thời gian sao?”
“Khó tránh sẽ xuất hiện một vài chuyện bất ngờ!"
Một tên áo đen khác bất mãn nói: "Chuyện bất ngờ mà ngươi nói đơn giản là lăn lộn với đám nam nhân đúng không?"
Đối mặt với thái độ tồi tệ của tên áo đen, Vũ Vô Tuyết cũng không để ý, cười tủm tỉm nói: "Làm sao?”
“Hai vị cũng muốn cùng ta qua một đêm xuân sao?"
"Hừ! Vũ Vô Tuyết, ngươi kiềm chế chút đi!"
Hai người nói xong, bóng người chợt lóe, biến mất không thấy.
Vũ Vô Tuyết đứng tại chỗ, chọn một khối đá xanh rồi ngồi lên, chống eo. Nghĩ đến tối hôm qua, Vũ Vô Tuyết mắng nhỏ: "Cái tên Thần Tinh Dịch này, thật quá lợi hại. . . Ta thật sự có chút không nỡ giết hắn. . ."
"Giữ lại người này sẽ để lại tai họa!"
Một giọng nói u lãnh đột nhiên vang lên, kẻ đó chậm rãi nói: "Người này háo sắc thành tính, không biết đã dây dưa không rõ với bao nhiêu cô nương, ngươi cẩn thận chết trong tay hắn!"
"Vũ Sơn Thanh, người nên cẩn thận là ngươi chứ nhỉ?"
Vũ Vô Tuyết cười tủm tỉm nói: "Ngươi chắc chắn, đến lúc đó, ngươi có thể ra tay với hồng phấn giai nhân của ngươi được sao?"
Sau một cây cổ thụ, một người đi ra, người đó mặc áo xanh, mái tóc dài buộc lên, hai bên tóc mai có dấu ấn tuyết văn mờ.
"Ta nhất định ra tay được!"