"Nếu một vị Tiên Đế muốn che giấu tung tích của mình, người bình thường muốn phát hiện không hề đơn giản, huống chi lần này tụ tập các cấp bậc Tiên Nhân của từng đại vực bên trong Tam Thanh tiên vực, vàng thau lẫn lộn...". Một người khác lại nói: "Người của chúng ta sẽ không đánh lẫn nhau đấy chứ?"
"Những Tiên Nhân Nhân tộc phát triển lên mấy năm gần đây không quen biết lẫn nhau mà vẫn đánh nhau, nhưng kẻ tổn thất lại là chúng ta".
"Không sao cả!"
Một người đứng từ đầu cười nói: "Những Nhân tộc này chết rồi thì thôi, bồi dưỡng thêm là được, không đến mức để người của chúng ta đi chém chém giết giết".
"Được".
"Ừ".
Bọn họ thảo luận xong thì lập tức rời đi.
Tam đại tông môn muốn tính kế bọn họ?
Vậy thì thử xem xem, rốt cuộc là ai tính kế ai! Cùng lúc đó.
Dưới bầu trời xanh thẳm, mặt đất kéo dài đến vô tận, nhìn xa dãy núi san sát, nhìn gần thảo nguyên xanh tươi.
Trên trăm vị võ giả gồm Tần Ninh, Thời Thanh Trúc, Diệp Viên Viên, Thần Tinh Dịch, Diệp Nam Hiên và Trúc Diệp Tông đứng giữa đất trời mênh mông, không biết nguyên do.
Tiến vào trong di tích cổ.
Nhưng di tích cổ này không giống với tưởng tượng của mọi người.
Ít nhất nhìn cảnh tượng trước mắt, non xanh nước biếc, không có nguy cơ.
Nhóm người bọn họ xuất hiện tại đây, trước mắt không nhìn thấy có những người khác dừng chân ở chỗ này.
"Còn tưởng rằng vừa xuống sẽ có vô tận nguy hiểm cùng ập đến, không ngờ... lại hài hòa đến như vậy!"
Diệp Nam Hiên lẩm bẩm.
"Ngươi muốn đánh nhau đến phát điên rồi à?"
Thần Tinh Dịch vỗ vỗ Diệp Nam Hiên, ngay lập tức răn dạy: "Hiện tại an toàn cũng xem như là chuyện tốt, ít nhất cho chúng ta thời gian nhìn xem đây rốt cuộc là nơi nào".
"Hơn nữa... Ta không tin lần này Dị tộc không có động tác, Vũ Vô Tuyết kia đều để Tam Đế đến điều tra người ra vào, chắc chắn đã chuẩn bị từ sớm, có điều bây giờ vẫn chưa đi ra thôi..." / "Nhân cơ hội này, chi bằng đi tìm kiếm chút cơ duyên trong di tích cổ, ngươi ta đều tăng lên thực lực, mới có thể bảo vệ cho sư phụ lúc gặp phải nguy hiểm".
Diệp Nam Hiên không cam lòng nhìn Thần Tinh Dịch.
Tên này vừa đẹp trai vừa dẻo miệng.
Trong số rất nhiều đệ tử của sư phụ, người dẻo miệng hơn Thần Tinh Dịch chỉ có tên ngốc Thạch Cảm Đương kia.
"Dịch Nhi nói không sai".
Tần Ninh từ tốn nói: "Hiện tại Dị tộc không xuất hiện có lẽ bởi vì tất cả mọi người vừa mới tiến vào, vẫn chưa tách ra".
"Bọn họ cần thời gian chọn lựa nhóm người bị nhằm vào".
"Có điều nhóm chúng ta hiển nhiên là có khả năng bị nhằm vào nhất, hiện giờ nhẹ nhõm, sau đó khó tránh khỏi khổ chiến".
Mấy người sôi nổi gật đầu.
"Đi thôi!"
Tần Ninh cười nói: "Người cảnh giới Cửu Thiên Huyền Tiên thất trọng thiên như ta quả là yếu hơn chút, thừa dịp còn sớm bước vào cảnh giới Tiên Quân mới là quan trọng nhất".
"Bốn người các ngươi bây giờ đều là Tiên Vương, mới bước vào cảnh giới hoặc mới tăng lên một cấp bậc nhỏ, lần này đến ta chưa mang cho các ngươi lễ gặp mặt gì, để xem trong cổ địa này có thứ gì kỳ lạ có thể giúp các người có chút tăng lên, vậy thì không thể tốt hơn".
"Gâu gâu...", Đại Hoàng gâu gâu kêu to, hưng phấn đáp: "Tốt lắm tốt lắm, Tần gia đừng quên ta đấy...", mọi người cười ha ha, xuất phát đi thẳng về phía trước.
Nhìn từ xa dãy núi san sát, thực ra cách mọi người cũng chừng mười dặm.
Đi trên đồng cỏ liên miên, nói chuyện nhẹ nhàng, nhưng ai nấy đều tản ra xung quanh, cẩn thận cảnh giác.
Dù sao, Dị tộc có khả năng xuất hiện ở bất kỳ chỗ nào và bất cứ lúc nào.
"Sư phụ ngươi xem!"