Diệp Nam Hiên há miệng thở dốc, không dám hé miệng nói nửa lời.
Đám người Phi Tử Chân nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Đã sớm nghe nói Thần Tinh Dịch và Diệp Nam Hiên, hai đại tông chủ của Trúc Diệp Tông ở Tây Thanh Vực đã đạt đến cảnh giới Tiên Vương, chính là đệ tử của Tần Ninh này.
Trong lòng một số người vẫn còn hơi bối rối.
Tiên Vương lại trở thành đệ tử của Cửu Thiên Huyền Tiên?
Có phải hơi ngược rồi không?
Hôm nay được nhìn thấy, vị Tần Ninh công tử này lại khiển trách Diệp Nam Hiên như vậy, thế mà Diệp Nam Hiên không dám phản bác câu nào, ngược lại còn bày ra dáng vẻ như mình đã làm sai chuyện gì.
Lời đồn quả nhiên là thật! Điều này càng khiến đám người Phi Tử Chân thêm tò mò.
Rốt cuộc Tần Ninh này có gì đặc biệt?
Đứng ở trước cửa cẩn thận quan sát một lúc lâu, Tần Ninh mới mở miệng đáp: "Có thể tìm được nửa tấm bảng hiệu kia không?"
"Chúng ta cũng đã tìm, nhưng thật sự không tìm được".
Tần Ninh lại nói: "Lại tìm lần nữa đi, chắc hẳn cách đây không xa lắm, có lẽ đã bị vùi lấp trong bùn đất".
"Được, vậy chúng ta tìm lại lần nữa".
Ngay sau đó, Phi Tử Chân, Huyền Thi Nhị, Tiêu Thái Lãng ra lệnh cho thuộc hạ của mình tản ra một lần nữa, cố gắng tìm nửa còn lại của tấm bảng hiệu.
Bên trong một đường hầm, hai vị đệ tử của Phi Vũ cung đang châu đầu thì thầm với nhau.
"Tần Ninh kia cùng lắm chỉ thuộc cảnh giới Cửu Thiên Huyền Tiên, cũng không phải là cao thủ của Tam Thanh tiên vực chúng ta, hắn chỉ giả vờ mà thôi…" "Đúng vậy, ai biết có phải hắn đang trêu đùa chúng ta hay không!"
"Cũng không biết tại sao cung chủ và những người khác lại tin hắn như vậy..." "Chúng ta cũng không thể làm gì khác, đỉnh của cung điện này cũng đã lộ ra ngoài, không thể phá vỡ, phía trên còn bị phong cấm, chỉ có mở cửa mới có thể đi vào…" "Không biết nơi đó có tốt hay không".
"Nếu như có thể lấy được một món tiên khí Huyền phẩm thì từ xa xôi ngàn dặm đến đây cũng rất đáng giá!"
Hai người vừa cùng nhau tìm kiếm vừa thảo luận.
"Tìm thấy rồi!"
Đột nhiên, một tiếng hét vang lên từ xa.
Sau đó, mọi người lần lượt chạy tới đó.
Cách cánh cổng mười trượng, có người đã đào ra được một cái hang trên vách đá, trên đó lộ ra một góc của bảng hiệu.
"Thật sự đúng vậy".
Đám người Phi Tử Chân, Huyền Thi Nhị, Tiêu Thái Lãng lần lượt tụ tập lại.
Tần Ninh đứng giữa mọi người, tiến lên phía trước.
"Mọi người xin hãy tránh sang một bên".
Những bóng người dần dần rút lui.
Tần Ninh nắm chặt bảng hiệu trong tay, nửa tấm bảng hiệu bắt đầu run rẩy, cuối cùng có một luồng sức mạnh chống lại rất mãnh liệt, bác bỏ sự khống chế của hắn.
Tần Ninh cũng không nói nhảm, hắn nắm chặt hai tay, bộc phát sức mạnh.
Giữa lòng bàn tay của hắn có những trận văn ngưng tụ, giống như hàng nghìn chiếc xúc tu, gắt gao quấn chặt quanh bảng hiệu.
Ong. . . Một loạt tiếng ong vang lên, ngay sau đó, tấm bảng hiệu được kéo ra khỏi vách tường.
Trên tấm bảng hiệu chỉ có một chữ.
"Tam!"
Từ khoảng cách hơn mười trượng, mọi người đưa mắt nhìn nhau, cũng không biết Tần Ninh muốn làm gì.
Hắn cũng không giải thích, cầm bảng hiệu trên tay đi tới trước cánh cổng.
Dưới sự trói buộc của trận văn, bảng hiệu cùng nửa còn lại hợp nhất thành một.
"Tam Dạ cung!"
"Hóa ra nơi này tên là Tam Dạ cung..." "Thật là một cái tên cổ quái".
Trong lúc mọi người đang nói chuyện, tấm bảng hiệu bị vỡ làm hai phần đã tự hợp nhất thành một.