Nhìn cảnh này, vẻ mặt Cảnh Nại hết sức lạnh nhạt.
“Rút lui!”
Những người khác lập tức bỏ qua năm người Phi Tử Chân, trốn đi thật xa.
Năm người Phi Tử Chân, Diệp Viên Viên cùng nhau chống lại vị Tiên Vương đỉnh phong này, nhưng chỉ có thể cố gắng cầm cự, muốn giữ chân hắn ta là gần như không thể.
Cảnh Nại bỏ chạy, những võ giả khác của Dị tộc cũng liên tục rời đi.
Nhưng vẫn có những người bị bỏ lại.
“Sư phụ!”
“Sư phụ!”
Thần Tinh Dịch và Diệp Nam Hiên lại gần.
Thần Tinh Dịch kích động nói: “Tiêu Dao Thất Thiên Kiếm Thuật, con phải học bộ kiếm thuật này, đúng là kiếm quyết tán gái… Khụ khụ… Đúng là kiếm quyết tuyệt diệu thể hiện phong thái tiên nhân”.
Tần Ninh lườm Thần Tinh Dịch, nói với giọng bình tĩnh: “Ngươi chú trọng thể tu, con đường tu hành tương tự Thạch Đầu, hợp tu các loại quyền pháp, chưởng pháp, còn kiếm pháp, đao pháp không hợp với ngươi”.
Nhưng Thần Tinh Dịch nói: “Sư phụ à, thật ra con… Vẫn luôn muốn làm kiếm tu”.
“Biến sang một bên đi!”
Diệp Nam Hiên tiến lên, gãi đầu cười nói: “Sư phụ, người có kiếm quyết vừa phiêu dật vừa mạnh mẽ như thế, chắc chắn cũng có đao quyết tương tự để phối hợp nhỉ?”
“Có ngầu hay không đều được, chủ yếu là con cảm thấy đao quyết kiểu này nhất định cũng rất mạnh”.
Tần Ninh nguýt Diệp Nam Hiên một cái, nói: “Vạn Sơn Khai Đao Thuật, Thiên Tuyệt Mẫn Đao Pháp cùng với Thiên Đao Tiên Trảm ta truyền thụ cho ngươi đều chú trọng tấn công, không đặt nặng phòng ngự, bộ nào cũng rất lợi hại”.
Diệp Nam Hiên đằng hắng: “Lợi hại thì lợi hại thật, nhưng mà không đủ tiêu sái…”
“Ngươi nói ngươi không muốn tiêu sái mà?”
“Bây giờ con muốn rồi…”, Tần Ninh mặc kệ hắn ta.
Lúc này, Thời Thanh Trúc, Diệp Viên Viên và những người khác cũng nhao nhao đi tới.
Khí tức của các Tiên Vương sôi trào mãnh liệt bây giờ dần dần trở nên bình tĩnh.
Lần này, cảm giác áp bách ập vào mặt khi đối diện với các Tiên Vương không còn khiến Tần Ninh cảm thấy áp lực quá lớn nữa.
Phi Tử Chân chắp tay cười nói: “Nghe danh Diệp thần nữ, Thời cô nương đã lâu, hôm nay được gặp mặt, quả nhiên không tầm thường!”
Không phải Phi Tử Chân đang nịnh nọt.
Thời Thanh Trúc là Tiên Vương tiểu thành.
Diệp Viên Viên là Tiên Vương sơ cấp.
Hai người bọn họ còn kém xa Tiên Vương đỉnh phong.
Thế nhưng vừa rồi khi bọn họ phối hợp với ba người Huyền Thi Nhị, Tiêu Thái Lãng đối phó Cảnh Nại, không hề giống Tiên Vương sơ cấp, Tiên Vương tiểu thành.
Thực lực bùng nổ đến mức ấy, thông thường phải là người cực kỳ có thiên phú mới có thể ngưng tụ được lực bộc phát như vậy.
Hiển nhiên, Diệp Viên Viên, Thời Thanh Trúc là người có được thiên phú cực cao.
Thảo nào bọn họ có thể bộc lộ tài năng giữa những thế lực khổng lồ như Thượng Thanh Lâu, Ngọc Thanh tiên cung.
Tần Ninh nhìn bọn họ, cười nói: “Nhóm Dị tộc ấy có lẽ vì ta mà đến, chắc hẳn đã ảnh hưởng đến các vị”.
Tộc trưởng nhà họ Tiêu Tiêu Thái Lãng nói thẳng: “Tần công tử nói thế là không đúng rồi, Dị tộc gây họa ở Tam Thanh tiên vực đã lâu, bọn ta cũng ghét cay ghét đắng Dị tộc, lần này gặp phải bọn họ, tất nhiên phải chém giết một trận”.
“Chỉ tiếc tại hạ chỉ là Tiên Vương đại thành, đôi khi những chuyện có thể làm cũng có hạn”.
“Tiêu tộc trưởng có ý định ấy đã là tốt lắm rồi!”
Mấy người họ hàn huyên vài câu, Tần Ninh nói: “Những người Dị tộc sống sót kia hữu dụng với ta, không biết… Có thể giao cho ta xử lý không?”
“Không thành vấn đề”.
“Tất nhiên là được”.
Mọi người trò chuyện thêm mấy câu rồi lập tức giải tán.