Đi tới cuối, Tần Ninh cẩn thận phá giải niêm phong của bức bích họa, lấy ra một chiếc áo giáp, một thanh kiếm, một đôi găng tay và mấy thứ như nhẫn trữ vật.
Nhìn kỹ thì những thứ này không có giá trị lớn, chỉ là Siêu Huyền tiên khí, vừa hay phù hợp với Tần Ninh bây giờ.
Điều này khiến mọi người đâm ra khó hiểu.
Trước đó, những thứ lấy ra đều rất có giá trị nhưng hiện tại, bộ áo giáp, kiếm, găng tay này đều là cấp bậc Siêu Huyền tiên khí, phù hợp với Tiên Quân.
Tần Ninh nhìn lại bức bích họa.
Lúc này, tất cả các bức bích họa trong địa cung đều đã được phá giải.
Thứ giá trị nhất hẳn là mười vạn viên tiên tinh cực phẩm và đao tiên Thôn Dương, giáp tiên Thái Hư Linh.
Ba món Siêu Huyền tiên khí cuối cùng này không có gì đáng để chờ mong.
Mọi người thấy vậy không khói lấy làm khó hiểu.
Tần Ninh tới gần bức bích họa, vỗ tay một tiếng, phù văn nối nhau thành chuỗi đâm xuyên qua.
Ù… Trên các bức bích họa trong địa cung lập tức xuất hiện rất nhiều những phù văn kỳ lạ nhảy nhót, kết liền lại với nhau.
Trên bích họa lại xuất hiện một bóng người.
Một thanh niên cột tóc đuôi ngựa thật dài, đeo băng đeo tóc, mặc trường sam màu tím nhạt, dáng dấp cao ráo.
“Tề Văn Dạ...”, Tần Ninh bật thốt gọi tên đối phương.
Mọi người quan sát bóng người hiện ra rõ ràng trên bích họa, không khỏi tò mò.
Vị này chính là Tề Văn Dạ?
Người con nổi tiếng từ ngàn xưa của Tề Hồng Thiên! Đồng thời là chủ nhân của Tam Dạ cung.
Bóng dáng Tề Văn Dạ xuất hiện, trông khá nhanh nhẹn, bước ra từ trong bức bích họa, đi quanh mọi người như thể hào hứng quan sát bọn họ.
“Hoan nghênh các ngươi”.
Một khắc sau, Tề Văn Dạ mở miệng, nói với giọng vui vẻ.
“Người này còn sống ư?”
“Không thể nào, không có chút hơi thở hồn phách nào, cũng không có chút hơi thở nào của vật sống!”
“Vậy đây là gì?”
“Hình chiếu ư?”
Lúc này, dường như Tề Văn Dạ không nghe thấy tiếng mọi người bàn tán, hắn ta nói: “Bản công tử tên là Tề Văn Dạ, con trai thứ ba của đảo chủ đảo Tề Thiên Tề Hồng Thiên”.
“Phụ thân ta Tề Hồng Thiên, là một trong những người phò tá đắc lực của Tam Thanh giáo chủ. Từ nhỏ tới lớn, ta đã lớn lên ở Tam Thanh tiên giáo, có kiến thức uyên bác, mọi người thường gọi ta là Tam Dạ công tử”.
Tề Văn Dạ cười nói: “Tam Dạ cung này là cung điện của ta”.
“Mặc dù ta không biết các ngươi là người bao nhiêu năm về sau, là người của thế lực nào nhưng… Dù sao cũng không phải là người của Ma tộc đâu nhỉ?”
Lời này vừa nói ra.
Tần Ninh run lên, hoảng sợ đứng tại chỗ.
Tề Văn Dạ nhắc tới Ma tộc! Sau đó, Tề Văn Dạ nghiêm túc nói: “Ma tộc mà ta nhắc tới… Không được sinh ra ở Tiên Giới chúng ta, bọn chúng đến từ một nơi xa xôi khác giữa tinh không, mang theo ác ý trong lòng, xông tới thế giới của chúng ta”.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt mọi người ở đây đều trở nên nghiêm nghị.
Mãi mấy vạn năm gần đây, Tiên Giới mới phát hiện ra tung tích của Dị tộc.
Chẳng lẽ triệu năm trước, bọn chúng cũng đã tới Tiên Giới rồi sao?
Tề Văn Dạ tiếp tục nói: “Đừng sợ, ta không biết các ngươi cách ta nhiêu lâu nhưng chắc chắn các ngươi biết các ngươi cách ta bao nhiêu năm”.
“Năm ấy, khi Tam Thanh tiên vực vẫn còn mới ở giai đoạn tạo lập sơ khai, Tam Thanh thúc thúc, ừm, các ngươi biết Tam Thanh thúc thúc là ai chứ?”
“Chính là người sáng lập Tam Thanh tiên giáo, đặt nền móng ổn định cho Tam Thanh tiên vực, Tam Thanh giáo chủ”.
Từ những gì Tề Văn Dạ nói, không khó để nhận ra… Tên này rất thích nói dông nói dài.
Tề Văn Dạ tiếp tục nói: “Tam Thanh giáo chủ có công sáng lập, có thể nói là chủ của Tiên Giới, cách đây triệu năm, không ai có thể địch lại nổi ông ấy, ông ấy phi thăng thành thần, tiến vào Thần Giới hư vô mờ mịt”.
“Năm ấy, trước khi Tam Thanh giáo chủ phi thăng, ông ấy đã phát hiện ra không gian thế giới Tam Thanh tiên vực dãn rộng ra, Ma tộc xuất hiện”.
“Ta phỏng đoán là hiện tại bọn Ma tộc ấy hẳn là đã tới đây rồi”.