“Tưởng Thu Liễu chết rồi à?”
Thông qua Linh Nguyệt tiên tử, Thời Thanh Trúc biết được tin này, vô cùng kinh ngạc.
Tưởng Thu Liễu cũng là đệ tử ngọc bài của Ngọc Thanh tiên cung, trước đây, Tần Ninh đã từng gặp người này ở dãy núi Thái Giang.
“Bọn ta nghe Khúc trưởng lão nói nên biết, chỉ có điều sau đó bọn ta và Khúc trưởng lão không đi chung với nhau nữa, Tưởng Thu Liễu... Hẳn là chết trong tay Dị tộc”.
Một vị đệ tử ngọc bài cảnh giới Tiên Vương thiệt mạng.
Đây là tổn thất to lớn đối với Ngọc Thanh tiên cung.
Trong lòng Thời Thanh Trúc vô vàn thương cảm.
Nàng tu hành ở Ngọc Thanh tiên cung khoảng chừng vạn năm, chư vị trưởng lão và những người đứng đầu tiên cung đều khá ưu ái nàng.
Ngọc Thanh tiên cung vốn không có nhiều đệ tử ngọc bài, tất cả đều là nhân vật được dự trù sau này sẽ gánh vác Ngọc Thanh tiên cung, chết đi một người là một tổn thất khổng lồ.
Huống hồ, Tưởng Thu Liễu còn có thiên phú cực kỳ cao, coi như là người đứng đầu trong số các đệ tử ngọc bài.
Tưởng Vân Sinh đi bên cạnh, nét mặt buồn rầu.
Hắn ta và Tưởng Thu Liễu đều là con cháu của Tưởng gia ở Ngọc Thanh tiên cung nên rất thân thiết với nhau.
“Lần này, nếu bọn Dị tộc kia xuất hiện, nhất định phải bắt bọn chúng đền nợ máu”.
Tưởng Vân Sinh hung hăng nói: “Mật địa đảo Tề Thiên này mang tới cho chúng ta rất nhiều ích lợi, nhất định phải nắm chặt cơ hội lần này, cố gắng thăng cấp lên trên cảnh giới Tiên Vương”.
“Ừm”.
Ầm... Đột nhiên.
Góc tây bắc của cung điện vang lên tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Ba người nhìn nhau, lập tức chạy tới.
Rất nhanh, sau vài lần rẽ, bọn họ đã tới trước một tòa tháp cao ba trượng ở góc tây bắc của cung điện.
Đại Hoàng chạy vòng quanh thân tháp đầy nôn nóng.
Còn Tần Ninh thì đứng trước ngọn tháp, tiên văn quanh người ngưng tụ thành các tiên phù in lên mặt ngoài của ngọn tháp.
“Được chưa?
Được chưa?”
Đại Hoàng lo lắng giục.
Diệp Nam Hiên gõ chuôi đao vào đầu Đại Hoàng, nói: “Ngươi nôn nóng cái quỷ gì vậy?
Chê chậm thì tự làm đi”.
Đại Hoàng cạn lời: “Nếu tự ta làm được thì ta còn cần gọi các ngươi chắc?”
“Vậy thì ngậm mõm lại, kiên nhẫn chờ lấy”.
Lúc này, Thời Thanh Trúc bước tới bên cạnh Diệp Viên Viên, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Có khả năng trong tòa tháp này có phong ấn thứ gì đó, Đại Hoàng nói là nó ngửi thấy, Tần Ninh cũng cảm thấy có gì đó khác thường nên đang thử mở nó ra”.
Thời Thanh Trúc gật đầu.
Nàng quay người lại. Vừa rồi Linh Nguyệt tiên tử vẫn còn đi cùng nàng nhưng lúc này đã không thấy đâu nữa, cả Thần Tinh Dịch cũng biến mất.
Thời Thanh Trúc ngầm hiểu nên mặc kệ, đứng cùng Diệp Viên Viên xem Tần Ninh thi triển.
Cùng lúc đó.
Ở một góc khác của cung điện, trong một lầu nhỏ cách chỗ bọn Tần Ninh vài trăm trượng.
Linh Nguyệt tiên tử rón rén mở cửa một căn phòng.
Trong phòng này, có giường, có bàn, tất cả đều mới tinh, trông không hề giống như đã triệu năm tuổi.