TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phong Thần Châu
CHƯƠNG 10515 "ĐÚNG LÀ NHƯ VẬY".

Tần Ninh chỉ vào Diệp Nam Hiên nói.

"Hả?"

Biểu cảm của Diệp Nam Hiên hơi giật mình, chợt lắc đầu từ chối: "Con không, con không ôm!"

"Mau lên, dông dài cái gì".

Chỉ chốc lát sau, thi khôi nữ kia bị Diệp Nam Hiên ôm ra ngoài.

Diệp Viên Viên tiến lên mặc quần áo cho cô ta.

"Thanh Niểu!"

Đột nhiên.

Cô gái há mồm nói tiếng người một cách rõ ràng.

"Cái gì?"

Bên cạnh, Diệp Nam Hiên bị dọa sợ nhảy dựng lên.

Hắn ta luôn cảm thấy thuật con rối của sư phụ không giỏi lắm, không quá yên tâm con rối Dị tộc này.

Cô gái kia lại nhìn về phía Diệp Nam Hiên, mồm miệng rõ ràng nói: "Ta... Tên... Thanh Niểu!"

"Thanh trong màu xanh, niểu trong lượn lờ yêu kiều!"

Diệp Nam Hiên nhìn cặp đồng tử màu máu của cô gái, chợt cảm thấy toàn thân phát lạnh.

"Sư phụ!"

Diệp Nam Hiên quay lại nhìn Tần Ninh, căm giận bất bình nói: "Đây là thi khôi lỗi của người sao?"

"Thế nào lại có được ý thức vậy?"

Tần Ninh liếc nhìn Diệp Nam Hiên, đáp lại: "Đây mới là chỗ tài giỏi của khôi lỗi sư".

"Hắn ta luyện chế cô nàng này thành thi khôi lỗi, nhưng lại không hoàn toàn xóa đi hết ý thức, làm cô ta giữ lại một chút ý thức, không nhiều, đủ khiến cô ta sống như một con rối... Không biết sống không biết chết, chẳng khác gì đồ đần độn...", Diệp Nam Hiên ngẩn người nói: "Trời ạ, đây là thù hận lớn cỡ nào?"

"Cũng không biết ai luyện chế cô ta thành thành cái dạng này!"

"Liễu..." "Cái gì?"

Diệp Nam Hiên hiếu kỳ nhìn thi khôi lỗi vừa mở miệng.

"Liễu Hoa Thanh!"

Cô gái rõ ràng nói.

Liễu Hoa Thanh?

Lông mày Tần Ninh nhíu lại: "Một trong những phụ tá đắc lực của Tề Hồng Thiên, là một vị Tiên Đế của trăm vạn năm trước, Liễu Hoa Thanh. Ta đã thấy ghi chép trong sách cổ, người này tinh thông thuật con rối".

Ồ! Diệp Nam Hiên kinh ngạc hỏi lại: "Một vị Tiên Đế lại vất vả luyện chế ra một con rối cấp bậc Tiên Vương như vậy?"

Cô gái con rối kia nói tiếp: "Bởi vì... Ta... Giết... Liễu Nham Động..."

Diệp Nam Hiên nhíu mày, chầm chậm nói: "Liễu Nham Động hẳn là con trai của Liễu Hoa Thanh, khó trách Liễu Hoa Thanh phẫn nộ như thế?"

"Cháu trai".

Thanh Niểu sửa đúng.

"Được được được, cháu trai cháu trai".

Diệp Nam Hiên khoát khoát tay, không thèm để ý.

Con rối nữ này nói chuyện khá rõ ràng, nhưng mang đến cảm giác quá cứng nhắc.

Thái độ của sư phụ đối với Dị tộc hoàn toàn là diệt cỏ tận gốc.

Bởi vậy, Diệp Nam Hiên cũng không hề có chút thiện cảm nào đối với Dị tộc, tràn ngập sát khí.

Tuy nói đây là thi khôi lỗi Dị tộc, nhưng vừa nhìn vào đã chẳng có cảm tình, chỉ muốn... một đao chém đứt.

Tần Ninh mở miệng nói: "Xem ra, là Thanh Niểu này giết cháu trai Liễu Nham Động của Liễu Hoa Thanh, bởi vậy Liễu Hoa Thanh tự mình ra tay, luyện chế cô ta thành thi khôi lỗi, rồi phong ấn".

"Đúng là như vậy".

Giờ phút này, Thanh Niểu mặc một chiếc váy sam của Diệp Viên Viên, dưới sự phụ trợ của quần áo, tư thái yểu điệu của cô ta càng thêm uyển chuyển động lòng người.

Không mặc quần áo có nét đẹp của không mặc quần áo.


Mặc quần áo vào tất nhiên cũng có điểm làm người khác chú ý.

Đọc truyện chữ Full