Thần Tinh Dịch cũng ngồi bệt trên mặt đất, thở hổn hển nói: "Không biết nữa, sư phụ làm việc từ trước đến nay luôn luôn không đầu không đuôi, khiến người ta nhìn không thấu".
Thời Thanh Trúc và Diệp Viên Viên cũng không có lời nào để nói.
Không lần nào Tần Ninh giải thích với các nàng.
Vị Nguyên Hoàng Thần Đế này từ xưa đến nay luôn kiêu ngạo như vậy.
Thời Thanh Trúc lấy ra hồ lô rượu, uống một hớp lớn tiên nhưỡng Long Phong, rồi đưa cho Diệp Viên Viên.
Diệp Viên Viên nhìn thấy rượu thì vội vàng lắc đầu.
Nào có ai mệt mỏi xong uống rượu cho đỡ.
Bấy giờ, bốn người một chó mới đánh giá xung quanh.
"Thật không ngờ, bên dưới tòa cung điện vừa rồi lại có động thiên khác, đây là chỗ nào?"
Diệp Nam Hiên ngẩng đầu nhìn lên không trung, ánh sáng lờ mờ. Mà lỗ thủng bọn họ tiến vào cách đây rất xa, nhìn rất sáng.
Diệp Viên Viên mở miệng nói: "Chậm rãi chờ đi, có lẽ Tần Ninh đang nghĩ cách thu phục thứ gì đó".
Điểm này, mấy người cũng đều nhìn ra.
Nhưng rốt cuộc thu phục thứ gì phải tốn nhiều sức lực như vậy, bọn họ không rõ lắm.
Như thế, một lúc lâu sau.
Một bóng dáng lại gần chỗ bọn họ.
Chính là Tần Ninh.
Chỉ là, lúc này, áo trắng của Tần Ninh đã sớm tàn phá không chịu nổi, trên người còn có từng đạo vết thương, trên mặt dính bùn đất, tóc dài lộn xộn, chẳng khác gì một tên ăn mày.
Diệp Viên Viên, Thời Thanh Trúc vội vàng tiến lên.
"Chàng sao rồi?"
Tần Ninh vỗ vỗ bùn đất trên người, cười ha ha đáp: "Quả nhiên là Viêm Liễu Thiên Tâm Thụ, không uổng công ta phí nhiều công sức như vậy".
Viêm Liễu Thiên Tâm Thụ?
Ở chỗ nào?
Tần Ninh tiện tay ném ra.
Bịch một tiếng.
Mặt đất đột nhiên nổ tung.
Một gốc cây khô héo cao hơn một mét, tràn đầy bùn đất lăn long lóc trên mặt đất.
Nhưng, khi cái cây kia vừa rơi xuống đất, nó chợt đứng thẳng lên, sau đó dưới cành cây mọc ra từng sợi râu, đâm xuống đất.
"Chặt nó, chặt sợi rễ của nó. Đừng để nó cắm rễ, nếu không nó sẽ chạy!"
Tần Ninh chợt la to.
Diệp Nam Hiên không nói hai lời, trực tiếp rút đao chém tới.
Từng sợi rễ lan tràn ra từ cây bị chém đứt.
"Ôi ôi, đừng chém, đừng chém...", một giọng nói già nua đột ngột vang lên, dọa mấy người nhảy dựng.
"Ai?"
Đại Hoàng giật mình, nhìn xem bốn phía.
Lúc này, Diệp Nam Hiên cũng ngừng đao, nhìn đoạn thân cây trên mặt đất kia.
Giọng nói này hình như truyền tới từ cái cây khô này.
Kỳ thật nếu nhìn kỹ, đây không chỉ là một đoạn thân cây.
Nó đại khái cao hơn một mét, vỏ cây mặt ngoài khô quắt, nứt nẻ, đỉnh thân cây có mấy cành cây xòe ra.
Chỉ có điều, cành cây xòe ra quá ít, như mấy sợi tóc lưa thưa trên đầu một ông già, mới nhìn rất giống một đoạn thân cây có phần trên và phần dưới.