Diệp Nam Hiên không còn lời nào để nói, nhìn Lão Thụ Quái nói: “Mẹ nó là tiên thuật gì vậy, ta đã từng nhìn thấy một số dược tinh hoa tinh hoá thành hình người, dáng vẻ tuyệt đẹp động lòng người, đều rất dễ nhìn, sao ngươi lại xấu xí như vậy?”
Lão Thụ Quái cười ha hả nói: “Vị tiểu hữu này, sao có thể trông mặt mà bắt hình dong được chứ?”
Thần Tinh Dịch ôm lấy Lão Thụ Quái, ha ha cười nói: “Lão Thụ Quái, ngươi sai rồi, vị sư huynh này của ta là người sẽ không trông bao giờ mặt mà bắt hình dong”.
“Ở trong mắt hắn, hoa tinh dược tinh xinh đẹp như hoa hóa thành hình người, cho dù có đẹp thế nào đi nữa cũng chỉ xứng bị hắn ta chém một đao thôi, hắn ta chỉ đơn giản là cảm thấy ngươi rất xấu xí thôi!”
Lão Thụ Quái cười ha ha nói: “Hai vị tiểu huynh đệ, mọi người đều thích gọi ta là Lão Liễu, ta không tên là Lão Thụ Quái”.
“Lão Lục này!”
Diệp Nam Hiên than thở một tiếng, đi ra phía trước.
Thần Tinh Dịch cũng lôi kéo làm quen với Lão Thụ Quái, dọc đường đi hai người tán gẫu đến tán gẫu đi, thật ra có vẻ vô cùng thân mật.
Tần Ninh lại không thèm để ý đến chuyện này.
Thời Thanh Trúc đi ở bên cạnh Tần Ninh, không khỏi hỏi: “Viêm Liễu Thiên Tâm Thụ này rất lợi hại sao?”
“Ừm...”, Tần Ninh gật đầu nói: “Từ xưa đến nay, trong trời đất này có ba chủng loại lớn là người, thú, thực vật, người và thú thì chúng ta tiếp xúc nhiều, loại thực vật lại cực nhỏ, chủ yếu là bởi vì tinh quái loại thực vật bình thường rất ít di chuyển giữa các nơi, sinh trưởng ở chỗ nào liền ở luôn chỗ đó”.
“Trên thực tế tinh quái loại thực vật cường đại cũng vô cùng khủng bố, Lão Thụ Quái này sống nhiều năm như vậy, kiến thức rộng rãi”.
“Điều kỳ quái nhất chính là nó lại lấy máu thịt của dị tộc làm thức ăn, đúng là kỳ quái”.
Chắc chắn Lão Thụ Quái này là biến dị .
Nhưng Tần Ninh vẫn chưa nhìn ra chỗ nào kỳ quái.
Cứ dẫn theo bên cạnh quan sát cho kỹ vậy.
Hơn nữa Tần Ninh cũng muốn không hãm hại nó.
Lão Thụ Quái này tự sinh tồn trông chẳng khác nào một tên ăn mày, đi theo hắn, mỗi ngày còn được ăn no uống say.
Dị tộc chính là món ngon của Lão Thụ Quái.
Tần Ninh chính là người tạo ra món ngon, biến thành Tịnh Ma Tiên Đan cho Lão Thụ Quái ăn.
Chờ Lão Thụ Quái này kết quả, không những tốt cho bản thân hắn mà còn giúp mấy người bên cạnh hắn tăng lên rất nhiều.
Mấy người vẫn chưa sốt ruột rời khỏi nơi đây, mà vẫn tiếp tục tiến lên trước trong trời đất rộng rãi phía dưới mặt đất này.
Tần Ninh dẫn đường, càng đi vào sâu bên trong, mấy người Diệp Nam Hiên càng không biết phải đi thế nào.
Dù sao đi theo Tần Ninh là được rồi.
Cuối cùng sau khi đi vào sâu bên trong vùng trời đất u ám này, phía trước mơ hồ có một con sông ngầm phát ra những tiếng ầm ầm.
Tiếng vang cuồn cuộn từ con sông lọt vào tai.
Đi đến bờ sông, mấy người đều biến sắc.
Trước mắt là một con sông lớn không biết sâu bao nhiêu, hai bên trái phải không biết kéo dài đến nơi nào.
Nước sông tối đen bốc lên cuồn cuộn, âm thanh hai bên bờ giống như thác nước vang lên không dứt bên tai.
Lão Thụ Quái lúc này đứng ở bờ sông, mở miệng nói: “Con sông ngầm này vô cùng khó lường, lão nhân ta mỗi lần đều dựa vào con sông này để đi ra ngoài, thậm chí có thể đến được mọi nơi trong Tam Thanh tiên vực”.
“Năm đó, con sông ngầm này được gọi là Tam Thanh Hà, lúc con sông này dài rộng nhất thậm chí là còn chảy qua tất cả các khu vực trong cả Tam Thanh tiên vực”.
“Từ nơi này có thể thông đến biển Tam Đế?”
“Đúng vậy”.
Lão Thụ Quái cười nói: “Cũng có lúc lão nhân ta sẽ rời bến đánh bắt cá ăn”.
Tần Ninh đứng ở bờ sông, không nói một lời.
“Bên bờ sông này còn có một con thuyền nữa”.
Lão Thụ Quái cười nói: “Chiếc chiến thuyền kia đã đỗ ở chỗ này rất nhiều năm rồi”.
Tần Ninh mở miệng nói: “Ở nơi nào, dẫn chúng ta đi xem”.
“Ở bên kia bờ sông”.
Lão Thụ Quái cười nói: “Các vị đi theo ta!”