Đại Hoàng cười haha nói: “Gâu gâu gâu, diệu địa, diệu địa, Dương Thiên Vũ ta lần này sẽ thành Hoàng!”
Thành Hoàng?
Thành cứt chó! Tần Ninh lười để ý đến nó.
Hắn lấy thuyền Thanh Minh ra, hóa thành vài chục trượng, cũng đủ để chứa hơn trăm người.
Con thuyền này có thể biến lớn biến nhỏ, hơn nữa trong khoang thuyền và trên thuyền có tổng cộng ba tầng, phòng ốc cũng có thể tự động thu nhỏ phóng to, sẽ không ảnh hưởng đến cái gì.
Thuyền Thanh Minh to lớn dừng ở bên hồ.
Tần Ninh gọi ba khôi lỗi Thanh Niểu, Thanh Chiếu, Thanh Tuấn ra, đứng ở đầu thuyền đuôi thuyền.
Mộ Từ Lai, Cổ Sơn Tự và các Tiên Nhân của Trúc Diệp Tông cũng đều đứng ở hai bên thuyền.
Mọi người đi lên thuyền lớn, lướt trên mặt hồ rộng lớn yên tĩnh, cảm giác quả nhiên là huyền diệu.
Hồ nước trong suốt.
Ở dưới ánh mặt trời chiếu xuống còn tỏa ra ánh sáng lấp lánh, thỉnh thoảng còn có mấy con cá nhỏ phá nước lao ra, tạo nên một ít gợn sóng.
Cũng không có nguy hiểm gì cả! Tần Ninh đứng trên tầng thứ ba của thuyền Thanh Minh, nhìn về phía mặt hồ mênh mông vô bờ trước mặt, vẻ mặt bình tĩnh.
Đại Hoàng cũng rướn cổ lên nhìn về phía trước, đôi mắt to sáng lấp lánh giống như quỷ hồn chết đói nhìn thấy người sống vậy, tràn ngập tò mò với những thứ trước mặt.
Khi thuyền Thanh Minh càng đi vào sâu trong hồ.
Đột nhiên.
Trên mặt hồ nước lấp lánh phía trước xuất hiện từng đợt ánh sáng màu đỏ nhạt.
Khi thuyền Thanh Minh đi tới khu vực kia, chỉ nhìn thấy trên mặt nước dập dềnh máu tươi, trong những làn sóng cuồn cuộn có từng thi thể đang chìm nổi.
Đám Tiên Quân của Trúc Diệp Tông - Mộ Từ Lai, Cổ Sơn Tự lập tức đi xuống nước, vớt từng thi thể này lên.
Sau khi cẩn thận kiểm tra.
Sắc mặt Mộ Từ Lai âm trầm nói: “Là người nhà họ Vũ ở Võ Viêm vực”.
Võ giả của Võ Viêm vực?
Vị Vũ Văn công tử lúc trước gặp được chính là đến từ nhà họ Vũ ở Võ Viêm vực.
“Tông chủ!”
Đúng lúc này, tứ trưởng lão Chư Chỉ Lan dẫn người trở về, lại có thêm mấy thi thể bị vớt đi lên.
“Đây là... Vũ Đông Phong!”
Tộc trưởng nhà họ Vũ ở Võ Viêm vực - Vũ Đông Phong! Vậy mà lại chết ở nơi này.
“Vũ Đông Phong này cũng là một vị Tiên Vương tiểu thành, Võ Viêm vực do nhà họ Vũ quản lý, những năm gần đây, ở dưới sự dẫn dắt của Vũ Đông Phong cũng phát triển không tồi...”, Chư Chỉ Lan mở miệng nói: “Vũ Đông Phong cùng với bảy vị Tiên Vương khác của nhà họ Vũ, tất cả đều chết, còn có các đệ tử khác của nhà họ Vũ, không có một người nào sống sót”.
“Hơn nữa xem tình hình vết thương thì hẳn là do Hàn Mị tộc tay”.
Dị tộc Hàn Mị tộc và Cảnh Hoả tộc, có thể nói hoàn toàn bù trừ cho nhau.
Thủ đoạn công kích của Hàn Mị tộc có khí tức tính hàn độc đáo nhất định, nếu không không cố ý lau đi thì sẽ để lại dấu vết.
“Xem ra dị tộc đã bắt đầu ra tay rồi...”, Thần Tinh Dịch không khỏi nói: “Nói như thế, chúng ta gặp được đám người Cảnh Năng, Hàn Tiếu, Vũ Vĩnh Trường cũng không phải là trùng hợp”.
Diệp Nam Hiên nghe nói như thế, cười haha nói: “Nói như vậy thì tiếp theo sẽ gặp phải càng nhiều dị tộc hơn sao?
Chắc chắn bọn họ sẽ không ngừng bám riết chúng ta...”, “Ừm”.
Thuyền Thanh Minh tiếp tục đi về phía trước, trên mặt hồ càng ngày càng có nhiều thi thể nổi lềnh phềnh, rất nhiều thi thể còn không được nguyên vẹn.
Hơn nữa còn có những con cá chỉ nhỏ bằng ngón tay hoặc lớn bằng bàn tay đang không ngừng rỉa thịt thi thể.
Thuyền Thanh Minh rời đi.
Tần Ninh nhìn về phía thi thể ở phía sau, không nói được một lời.
Cứ như thế, nửa ngày đã trôi qua.
Lão Thụ Quái đứng ở trên boong thuyền, nhìn về phía Tần Ninh ở trên tầng ba, hô lớn: “Tần gia, chúng ta tới rồi!”
Thuyền Thanh Minh chậm rãi dừng lại.
Lão Thụ Quái cười haha nói: “Ở ngay khu vực này, nhưng mà mỗi lần hồ Vọng Thiên bùng nổ lốc xoáy đều không ở đúng một vị trí, đây chỉ là một nơi trong đó”.
“Nhưng mà ta đã từng thử nghiệm, cho dù là tiến vào trong lốc xoáy nào thì đều sẽ bị tàn phá như nhau”.