“Tần Ninh, ngươi tự lao đầu vào chỗ chết đấy à?”
Vũ Vô Tuyết lạnh lùng nói: “Ngươi có biết, một khi ngươi để ta đi, nếu ngươi thực sự ngồi đây chờ thì sẽ có vô vàn Tiên Hoàng, Tiên Thánh, thậm chí Tiên Đế đại nhân tới giết ngươi không!”
Nghe vậy, Tần Ninh không khỏi cười nói: “Cô bé ngoan, ngươi không cần phải lo lắng cho ta, ta thả cho ngươi đi đấy”.
“Trong vòng ba tháng, nếu tộc nhân của ngươi tới thì còn có thể giải cứu được Vũ Hàm Hương và Hàn Cao Cách, nhưng nếu không có ai đến thì hai người này chắc chắn sẽ phải chết!”
Nghe vậy, Vũ Vô Tuyết thất tha thất thểu rút lui.
“Hàm Hương, Cao Cách, ta nhất định sẽ dẫn người tới cứu các ngươi!”
Vũ Vô Tuyết nói xong đi thẳng.
Các võ giả cấp bậc Tiên Quân của Hàn Mị tộc cũng tới tấp rút lui.
Vũ Hàm Hương, Hàn Cao Cách nhìn Tần Ninh với vẻ bối rối.
Rốt cuộc tên này muốn làm gì?
“Tần Ninh, ngươi có biết ngươi làm vậy là chán sống rồi không!”
Vũ Hàm Hương lạnh nhạt nói: “Chuyện này sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn!”
Tần Ninh không khỏi cười tủm tỉm nói: “Các ngươi thật thú vị, chẳng phải ta chết không có chỗ chôn thì đúng là chuyện mà các ngươi muốn rồi sao?”
Vũ Hàm Hương nhất thời á khẩu không trả lời được.
Thế nhưng bỗng nhiên.
Vũ Hàm Hương nhướng mày, nói: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Sao Tần Ninh có thể bỗng dưng chịu chết uổng phí được?
“Muốn biết ta định làm gì thì hai người các ngươi cứ chờ xem là sẽ rõ”.
Nói rồi, Tần Ninh cười nói: “Lão Thụ Quái, bọn họ đang rèn luyện, ngươi chịu trách nhiệm trông coi, chớ để người ta quấy rầy”.
“Lão phu hiểu rồi, hiểu rồi”.
Sau đó, Tần Ninh lập tức cười nói: “Mời hai vị đi dạo quanh đây với ta!”
“Gâu gâu gâu...”, Đúng lúc này, Đại Hoàng chợt xuất hiện, sủa loạn lên: “Tần gia, Tần gia, có phải trong Tam Thanh tiên giáo ở Thất Bảo Miếu Đồ này có tiên bảo gì quý hiếm lắm không?”
Tần Ninh nhướng mày.
“Sao ngươi không đi nhập định đi?”
“Ôi chao, ngươi bảo Cẩu gia ta nhập định có khác gì muốn lấy mạng của ta đâu chứ!”
Đại Hoàng nhe nanh trợn mắt nói: “Tốt hơn hết là ta nên đi theo Tần gia, đảm bảo an toàn cho Tần gia thì hơn, tốt xấu gì thì hiện tại thực lực của ta cũng là Tiên Vương cơ mà!”
Nghe vậy, Tần Ninh không khỏi cười nói: “Thế lúc mấy kẻ này muốn giết ta thì ngươi chạy đi đâu?”
“Gì cơ?
Có người muốn giết ngài?
Ai?
Hai kẻ này?
Vậy để ta cắn chết bọn chúng!”
Đại Hoàng nói xong, nhe răng trợn mắt nhìn Vũ Hàm Hương, Hàn Cao Cách bị Thanh Tuấn Thanh Chiếu áp giải.
Tần Ninh xua tay một cái nói: “Được rồi, đừng đứng đây giả vờ giả vịt nữa”.
“Muốn đi theo thì đi theo đi nhưng chưa chắc đã có đồ ngon gì đâu đấy”.
Nghe vậy, Đại Hoàng cười tít mắt nói: “Sao Tần gia có thể nghĩ về ta như vậy chứ?
Đại Hoàng ta thật lòng lo lắng cho an nguy của Tần gia, muốn bảo vệ Tần gia mà”.
“Ha ha!”
Cả bọn rời khỏi Luyện Tâm Thạch, đi loanh quanh trong Tam Thanh tiên giáo.
Trên con đường núi ở tiên giáo, mặt đường được lát đá xanh, Tần Ninh mở miệng nói: “Đại trận hộ giáo của Tam Thanh tiên giáo năm xưa tên là Cửu Thiên Đế Tôn Phục Linh đại trận!”
“Với Cửu Thiên Đế Tôn Phục Linh đại trận, giết Tiên Tôn chỉ là chuyện nhỏ, cho nên triệu năm trước mới không ai dám tự tiện xông vào Tam Thanh tiên giáo”.