Nghe nàng hỏi câu ấy, lại cảm nhận được xúc cảm mát lạnh từ đằng sau, Tần Ninh mỉm cười, nói: “Có lẽ nàng ấy còn phải mất một lúc nữa, không vội, không vội...”, mưa rơi trên lá chuối, cuồng phong vũ bão, lại quét sạch hết thảy.
Đến cuối cùng.
Tần Ninh thấy Diệp Viên Viên đã lộ vẻ mệt mỏi mới đi ra khỏi sơn cốc.
Hắn lại đi lên luyện tâm thạch.
Thời Thanh Trúc vẫn đang ngồi khoanh chân tu luyện.
Tần Ninh khẽ chau mày.
Theo cảm giác của hắn.
Bốn người Diệp Nam Hiên, Thời Thanh Trúc sẽ lần lượt thức tỉnh.
Luyện tâm thạch không liên quan đến thiên phú, mà nằm ở chỗ tâm chí mạnh hay yếu.
Sức mạnh ý chí của Diệp Nam Hiên, Thần Tinh Dịch, Thời Thanh Trúc, Diệp Viên Viên không chênh lệch nhiều.
Ba người đều đã hoàn thành, mà Thời Thanh Trúc vẫn chưa tỉnh, điều này nằm ngoài dự đoán của Tần Ninh.
Tần Ninh dứt khoát canh giữ ở một chỗ cách Thời Thanh Trúc không xa.
Mấy ngày tiếp theo.
Mỗi ngày, Tần Ninh sẽ đến sơn cốc có Địa Linh Hỏa Ngọc kiểm tra tiến độ tu hành của Diệp Nam Hiên, Thần Tinh Dịch, Đại Hoàng và Tần Anh.
Rồi hắn đi đến hồ Tịnh Tâm, mây mưa với Diệp Viên Viên vài lần, hai người cùng nhau minh tâm tĩnh ngộ.
Sau đó hắn trở lại chỗ luyện tâm thạch, là bạn với Thời Thanh Trúc.
Đồng thời, Tam Thanh tiên giáo ngoại trừ mấy chỗ này thì còn có vài nơi kỳ diệu khác, hắn cũng dẫn người của Trúc Diệp Tông đi thăm dò.
Thất Bảo Miếu Đồ là đế khí chân chính, không gian bên trong bắt chước địa vực Tam Thanh tiên giáo trăm vạn năm trước.
Tuy đã thu nhỏ gấp nhiều lần, song vẫn là một địa vực rộng lớn.
Mà những thứ xuất hiện bên trong địa vực này một nửa là giả, nhưng một nửa còn lại là thật.
Ví dụ như luyện tâm thạch, sơn cốc Địa Linh Hỏa Ngọc, cùng với hồ Tịnh Tâm vốn có trong Tam Thanh tiên giáo đều là thật.
Những thứ thần kỳ trong Tam Thanh tiên giáo năm xưa không chỉ có thế mà thôi.
Chẳng qua, Tần Ninh cũng đã đi kiểm tra những nơi khác, phần lớn đều là giả.
Nhưng cũng có một vài nơi cực kỳ có ích cho việc tu hành của nhiều Tiên Quân trong Trúc Diệp Tông.
Thời gian trôi qua từng ngày.
Hôm nay.
Tần Ninh và Diệp Viên Viên trao đổi về sự thần bí của tiên thể, hơn nữa tiến hành đào sâu nghiệm chứng, cuối cùng cả hai cùng hiểu được sự huyền diệu của chân lý, sau đó ra khỏi hồ Tịnh Tâm, đi đến chỗ luyện tâm thạch.
Thời Thanh Trúc vẫn đang nhập định.
Nhưng lần này… Không giống những lần trước.
Thời Thanh Trúc được bao phủ bởi một vầng sáng nhàn nhạt.
Đột nhiên.
Một hạt châu màu xanh biếc từ từ xuất hiện, ngưng tụ ở ngực Thời Thanh Trúc, sau đó bay ra khỏi cơ thể nàng, lơ lửng giữa nàng và Tần Ninh.
Hạt châu này…
Tần Ninh ngạc nhiên.
Đố là hạt châu kỳ lạ mà phụ thân gieo vào cơ thể Thời Thanh Trúc khi cứu nàng năm xưa.
“Cha!”
Tần Ninh kinh ngạc hô lên.
“A”.
Một giọng nói hơi lộ vẻ ngạc nhiên đáp lại tiếng gọi của hắn.
Hạt châu tỏa ra ánh sáng chói lóa, cuối cùng ngưng tụ thành hình dạng một người đàn ông cao lớn đứng ở giữa Thời Thanh Trúc và Tần Ninh.
Nhìn kỹ.
Người này mặc một chiếc áo màu mực nhạt viền vàng, lẳng lặng đứng ở đó, mang đến cho người ta một cảm giác lạnh lùng cao nhã, phong tư xuất chúng, thần vận độc đáo.
Ngũ quan tuấn mỹ, lại có vài phần nho nhã và cao quý.
“Cha!”
Tần Ninh kinh ngạc: “Đúng là cha!”