"Diệp sư huynh à, ngươi nói xem, ta thông minh như thế, thiên phú tốt như vậy, còn là Huyền Hoàng Thần Thể, sư phụ nhận ta làm đệ tử là hợp tình hợp lý".
Thần Tinh Dịch nhìn về phía Diệp Nam Hiên, không khỏi nói: "Nhưng nhìn lại ngươi đi, thẳng nam sắt thép, không biết thay đổi, lại nhìn Ôn Hiến Chi sư huynh, cả ngày làm bạn cùng Thú tộc, nhìn lại Trần Nhất Mặc sư huynh, cả ngày đều chỉ biết nghĩ tới chút tôn nghiêm đó của mình, thể hiện trước mặt người khác, trong đầu chỉ có hai chữ - làm màu!"
Diệp Nam Hiên nghe nói như thế, bĩu môi nói: "À đúng đúng đúng, Thần sư đệ ngươi không thích làm màu, ngươi thích bị trói buộc!"
Nghe nói như thế, Thần Tinh Dịch nhíu mày lại, nhưng đột nhiên bật cười nói: "Haha, sư huynh ngươi nói rất đúng".
Diệp Nam Hiên sững sờ.
Mẹ nó! Cái tên này không phân biệt rõ được lời hay hay lời xấu, còn cảm thấy là mình đang khen hắn ta ư?
Diệp Nam Hiên gãi đầu một cái nói: "Haiz, đừng nói nữa, ta thật sự rất nhớ bọn họ...", một đám sư huynh đệ ở cùng nhau tốt biết bao.
Diệp Nam Hiên thở dài nói: "Trước kia lúc biết sư phụ có hai nữ đệ tử, ta thấy rất phiền!"
"Ngươi phiền cái gì?"
Thần Tinh Dịch không hiểu.
"Sư huynh đệ chúng ta có chín người tốt bao nhiêu, thêm hai nữ đệ tử, không phải rất phiền sao?"
Thần Tinh Dịch bĩu môi nói: "Lúc biết mình có hai sư tỷ đều là đại mỹ nhân tuyệt đỉnh, ta vui vẻ muốn chết, nhưng mà ai biết... Không thể đoán được lòng người, thời thế thay đổi, sư phụ lại ra tay với Khúc Phỉ Yên".
"Còn có Chiêm Ngưng Tuyết mà!"
"Đó chỉ là chuyện ra tay sớm hay muộn thôi!"
"...", Diệp Nam Hiên không thể nào hiểu được rốt cuộc đầu óc của Thần Tinh Dịch như thế nào mà cả ngày chỉ biết nghĩ đến phụ nữ?
Nói một cách khác, nhiều năm như qua ở cùng với Thần Tinh Dịch, Diệp Nam Hiên cảm thấy Thần Tinh Dịch không phải đang đi cùng với phụ nữ thì chính là đang trên đường đi tìm phụ nữ.
Mà Thần Tinh Dịch cũng không thể nào hiểu được Diệp Nam Hiên.
Rốt cuộc là Diệp Nam Hiên đã làm như thế nào mà có thể độc thân từ trong bụng mẹ đến bây giờ, đã qua nhiều năm như vậy rồi, có vô số phụ nữ đủ loại màu sắc hình dạng để ôm ấp yêu thương, hắn ta đều có thể cầm đao dọa chạy được ư?
Trong nhận thức của Thần Tinh Dịch, Diệp Nam Hiên, không phải đang luyện đao thì chính đang trên đường đi luyện đao.
"Haiz...", "Haiz...", gần như đồng thời, hai người lần lượt thở dài.
Tiếp theo, hai người bốn mắt nhìn nhau, ai cũng không muốn để ý đến ai.
Qua một hồi lâu, Diệp Nam Hiên lại nói: "Thần sư đệ, lần này chắc hẳn Vũ Vô Tuyết sẽ phải chết, nếu ngươi không nỡ, ta sẽ giúp ngươi chém chết cô ta, dù sao ngủ nhiều năm như vậy rồi, con cháu mà ngươi chôn vùi trong cơ thể cô ta ít nhất cũng phải đến hàng tỷ, ta sẽ báo thù cho đám cháu trai cháu gái đã chết đi của ta!"
Nghe thấy lời này, Thần Tinh Dịch đứng lên, trợn to mắt nhìn Diệp Nam Hiên.
"Sao vậy?
Ngươi không nỡ giết cô ta à?"
"Không không không!"
Thần Tinh Dịch liền nói ngay: "Ta chỉ khó hiểu là lại có thể nghe được chính miệng ngươi nói ra lời này".
Diệp Nam Hiên hừ một tiếng.
Đúng lúc này.
"Hai vị tông chủ".
Tứ trưởng lão Chư Chỉ Lan của Trúc Diệp Tông nhẹ nhàng đi đến, dáng người nở nang mang theo khí chất trưởng thành cực kỳ có mị lực, đôi mắt hạnh đầy nước, thanh âm êm tai: "Bên ngoài Tam Thanh tiên giáo lại có người đến".
Lại có người đến?
Hai người nhìn nhau, trong mắt đều là vẻ kinh ngạc.
"Diệp sư huynh, ngươi đi xem đi".
"Hả?"
Diệp Nam Hiên lại nhìn về phía Chư Chỉ Lan, hỏi: "Là ai đến vậy?"
Chư Chỉ Lan liền nói ngay: "Bá chủ Nam Châu Vực, Nam Sơn, sơn chủ Nam Thiên Tung!"
"Còn có hoàng chủ Chu Văn Hoa của Đại Chu Tiên Triều ở Đại Chu Vực!"
Thần Tinh Dịch lập tức nói: "Diệp sư huynh, ngươi đi nhìn một cái đi, không có vấn đề gì thì dẫn vào trong giao cho sư phụ, để sư phụ dẫn bọn họ đi dạo khắp nơi".
Diệp Nam Hiên giữ chặt ống tay áo của Thần Tinh Dịch, thấp giọng nói: "Đợt người này vẫn là người của dị tộc sao?"
"Sao mà ta biết được!"