TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phong Thần Châu
CHƯƠNG 10600 "HÀN MỊ TỘC, VŨ CHẤN PHƯƠNG!"

Tần Ninh đi ra từ trong một sơn cốc, nhìn lên trên không, lạnh nhạt nói: "Rốt cuộc... cũng đã tới".

Hắn đi vào bí địa ở đảo Tề Thiên cũng không phải để tìm kiếm chí bảo, chính là vì để dẫn đám nhân vật cấp bậc Tiên Thánh thậm chí là Tiên Đế của dị tộc xuất hiện.

Lần này bắt hai người Vũ Hàm Hương và Hàn Cao Cách cũng là vì muốn nói cho dị tộc biết Tần Ninh hắn ở ngay chỗ này.

Cho dù là vì cứu Vũ Hàm Hương, Hàn Cao Cách, hay là vì cứu Ôn Ngọc Trạch, người của Cảnh Hỏa tộc và Hàn Mị tộc đều phải đến! Rầm rầm rầm... Trong chốc lát, từng bóng người lần lượt bay lên không khắp trời đất xung quanh, hàng ngàn vạn bóng người lao tới từ bốn phương tám hướng.

Đám người ở trong Tam Thanh tiên giáo lập tức tụ tập lại một chỗ.

Chủ nhân Nam Sơn ở Nam Châu Vực - Nam Thiên Tung, hoàng chủ Chu Văn Hoa của Đại Chu Tiên Triều ở Đại Chu Vực, gia chủ nhà họ Linh ở Linh An Vực - Linh Cảnh Sơn, Thiên Viêm Tông tông chủ Đào Tu Nhiên của Bắc Viêm Vực, cùng với người cầm đầu các thế lực khác mới đến đây trong khoảng thời gian này, tất cả đều lần lượt bay lên không.

Thượng Thanh Lâu, đệ tử thượng nguyên Tôn Anh Diệu.

Ngọc Thanh tiên cung, đệ tử ngọc bài Linh Nguyệt tiên tử, Tưởng Vân Sinh, cùng với đám người Vân Học Lâm đi theo hai người.

Còn có thánh tử Cáo Thừa Thiên, thánh nữ Cù Thanh Thư của Thái Thanh tiên tông và không ít đệ tử hạch tâm như Lý Uyển Thanh, Lam Nhược Vân, Tông Càn, Tông Đồng vân vân.

Đủ loại người nhao nhao tụ tập tới.

Tần Ninh đứng ở trên một đỉnh núi, nhìn ra bên ngoài Tam Thanh tiên giáo.

"Thật đúng là... Một vũng nước đục".

Tần Ninh cười nói: "Lần này, cho dù là người của dị tộc hay không phải người của dị tộc thì đều tập trung ở đây cả".

Diệp Nam Hiên đứng ở một bên, cười haha nói: "Sư phụ, chúng ta trực tiếp giết hết tất cả thì chẳng phải xong việc rồi sao?"

Thần Tinh Dịch lập tức bĩu môi nói: "Ngươi chỉ biết lỗ mãng, lỗ mãng đến mức cái gì cũng không biết".

Tần Ninh lại cười nói: "Lần này có khi phải lỗ mãng thật!"

"Hả?"

Nghe nói như vậy Thần Tinh Dịch khẽ giật mình.

Lỗ mãng thật ư?

Thần Tinh Dịch còn tưởng rằng Tần Ninh ở đây chờ lâu như vậy, đã sớm nên tính toán trước, nắm chắc mưu kế rồi chứ.

"Nếu không thì sao?"

Tần Ninh hỏi ngược lại: "Bây giờ ta chỉ là cảnh giới Tiên Quân nhập phẩm, nếu như ta là cấp bậc Tiên Vương thì sẽ có thể cảm giác được càng nhiều khí tức của dị tộc ngụy trang, cùng với tùy tùng của dị tộc".

"Nhưng mà biết được một bộ phận cũng đủ rồi, ít nhất có thể lừa được bọn họ".

Tần Ninh vừa dứt lời, mấy người Thời Thanh Trúc, Diệp Viên Viên, Thần Tinh Dịch, Diệp Nam Hiên đều nhao nhao gật đầu.

Bây giờ mấy người cũng khó mà nói được rốt cuộc là ai đáng tin, ai không đáng tin! Tần Ninh cười nói: "Được rồi, đi một bước tính một bước đi, nếu thật sự không được… thì giết hết vậy".

Nghe nói như thế, mấy người Thần Tinh Dịch đều khẽ run lên.

Tần Ninh đang nói đùa sao?

"Người đến là ai, xưng tên ra!"

Tần Ninh đứng ở trên đỉnh núi, cười nói: "Ta không muốn giết hạng người vô danh".

"Cảnh Hỏa tộc, Mệnh Thanh Sam!"

Một tiếng quát vang vọng, cuồn cuộn như sấm, thậm chí ở phía chân trời còn có một ngọn lửa rực rỡ phóng lên tận trời.

Nơi xa, một bóng người đột ngột xuất hiện, đứng trên một đỉnh núi trong Tam Thanh tiên giáo, cách đám người Tần Ninh mười dặm.

"Hàn Mị tộc, Vũ Chấn Phương!"

Lại có thêm một bóng người nữa bỗng xuất hiện, rơi vào một đỉnh núi khác.

Mà đồng thời, trong núi rừng bốn phía, từng võ giả của Hàn Mị tộc, Cảnh Hỏa tộc đều lần lượt bay lên không.

Trên trời dưới đất, khắp nơi đều là chiến sĩ của dị tộc.


Mà rất nhiều Tiên Nhân đến từ các vực tập trung trong Tam Thanh tiên giáo đều nhíu mày lại, đứng tại chỗ, không biết làm sao.

Đọc truyện chữ Full