TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vưu Vật
Chương 171: May mắn thay

Khương Nghênh hỏi với ngữ điệu khá bình tĩnh, người phụ nữ hoảng sợ lùi lại hai bước.

"Tôi… tôi không hiểu cô nói gì.”

Người phụ nữ lắp bắp trả lời và nuốt khan.

Khương Nghênh quan sát phản ứng của người phụ nữ và bước đến gần cô ta hơn.

Người phụ nữ ngẩng đầu sợ hãi nhìn Khương Nghênh, Khương Nghênh cúi đầu ghé sát vào tai cô nói bằng giọng chỉ có hai người họ nghe được:

"Là Châu Kỳ phải không?"

Người phụ nữ ngạc nhiên quay lại nhìn Khương Nghênh.

Khương Nghênh cười khẩy lui về phía sau:

"Cô đi đi!"

Người phụ nữ:

“Cô… cô không gọi cho bà Tôn sao?”

Khương Nghênh đi về phía bàn làm việc:

“Tôi không có hứng thú với việc nhà của người khác.”

Khương Nghênh nói xong, người phụ nữ tuyệt vọng bỏ chạy.

Trong văn phòng chỉ còn lại Kiều Nam và Khương Nghênh, Kiều Nam nghi ngờ nói:

"Trưởng phòng Khương, chị vừa nói gì với người phụ nữ đó? Tại sao cô ấy lại sợ hãi như vậy?"

Khương Nghênh vân vê nghịch cốc cà phê trên bàn:

"Không có gì."

Có vẻ như Lục Mạn đã bắt đầu hành động.

Bà ta muốn làm gì?

Dò xét? Hay là muốn đẩy cô vào chỗ chết?

Khương Nghênh liếc nhìn bức tranh trên cốc cà phê, nhìn một lúc rồi đặt cốc cà phê xuống nói:

“Lát nữa Thiệu Hạ sẽ đến, bảo cô ấy đợi tôi một lát, tôi lên văn phòng của Sếp Châu.”

Kiều Nam vừa mới trải qua chuyện như vậy, giờ không dám tái phạm, khách khí đáp:

"Dạ."

Khi Khương Nghênh gõ cửa văn phòng Châu Dị thì Châu Dị đang họp.

Người mở cửa là trợ lý Trần, bên trong một nhóm giám đốc điều hành cấp cao đang ngồi.

Trước mặt mọi người, trợ lý Trần không dám gọi Khương Nghênh là “mợ”, mà hạ giọng gọi “chị Khương Nghênh”.

Khương Nghênh gật đầu, hỏi nhỏ:

"Mới bắt đầu?"

Trợ lý Trần đáp:

“Sẽ mất một lúc nữa, có lẽ khoảng nửa giờ. Nếu chị vội, tôi sẽ nói với Sếp Châu. "

Khương Nghênh mím môi:

"Không cần, tôi đợi ở ngoài."

Trợ lý Trần lách người nói:

"Chị vào trong đợi đi, không sao đâu."

Khương Nghênh ra hiệu bảo trợ lý Trần im lặng, rồi cô ra khỏi cửa, thuận thế khép luôn cửa lại.

Trong phòng làm việc của Tổng giám đốc, trợ lý Trần đi về phía Châu Dị.

Châu Dị liếc nhìn anh, trợ lý Trần lập tức hiểu ra, nghiêng người nói:

"Là mợ ạ, hình như tìm anh có chuyện gì đó."

Châu Dị dời ánh mắt, lật qua hai trang kế hoạch trong tay, ném mạnh lên bàn:

"Nói vào trọng tâm đi!”

Quản lý cấp cao đang báo cáo đã sửng sốt và đẩy nhanh tiến độ báo cáo.

Hơn mười phút sau, nhóm người này bước ra khỏi phòng họp của Châu Dị.

Quản lý cấp cao ấy đi phía trước lấy tay lau mồ hôi trên trán vì sợ hãi:

"Cái này mà gọi là báo cáo công tác cái gì, quân sự hóa hành động thì đúng hơn."

Quản lý cấp cao khác đang ở bên cạnh mỉm cười:

 

“Bớt nói vài câu đi, để sếp Châu nghe thấy thì lột luôn da ông đó.”

 

Hai người đang nói chuyện với nhau thì bất ngờ nhận ra Khương Nghênh đang đứng ở hành lang.

Hai người đều bối rối:

"Trưởng… trưởng phòng Khương."

Khương Nghênh cười đáp lại:

"Phó tổng Viên, Giám đốc Vương.”

Mọi người đều biết Khương Nghênh là con gái nuôi của nhà họ Châu, cách đây không lâu Châu Dị đã công khai bày tỏ tình yêu với cô.

Vì vậy, không ai dám suy đoán về mối quan hệ giữa Khương Nghênh và Châu Dị.

Bầu không khí nhất thời có đôi chút ngại ngùng, một người trong số đó ho nhẹ, đang định nói gì đó để xoa dịu bầu không khí thì cửa phòng Tổng giám đốc lại mở ra, trợ lý Trần đi ra:

"Chị Khương Nghênh, Sếp Châu bảo chị vào.”

Khương Nghênh khẽ gật đầu với các quản lý cấp cao và trả lời:

"Ừ."

Nhìn Khương Nghênh bước đi trên đôi giày cao gót vào phòng làm việc của Châu Dị, người quản lý ấy phàn nàn với mặt buồn bã:

"Xong rồi, đứng trước nòng súng rồi."

Văn phòng CEO.

Châu Dị chưa hết cảm lạnh, anh tựa lưng vào ghế, người đàn ông vốn có dáng vẻ lười biếng bây giờ trông lại càng lười biếng hơn.

Khương Nghênh liếc nhìn cổ áo hơi hé mở của anh, cau mày nói:

"Anh có biết về việc con ngoài giá thú của Tôn Chấn bị bại lộ không?”

Khương Nghênh nói xong, Châu Dị từ chỗ ngồi đứng dậy, cười mê người đi tới trước mặt Khương Nghênh:

"Vợ."

Khương Nghênh nhướng mi nhìn Châu Dị, ký ức tối qua lại ùa về.

Một người cúi đầu, một người ngẩng đầu vừa khéo đối mắt nhau, Khương Nghênh hít thật sâu, điều chỉnh cảm xúc:

“Châu Dị.”

Châu Dị đôi môi mỏng nhếch lên:

"Anh đây!"

Khương Nghênh:

"Anh không lạnh à?"

Châu Dị nhìn cổ áo anh đang mở rộng, bất đắc dĩ cười nói:

"Lạnh, nhưng anh không còn cách nào.”

Khương Nghênh nhướng mày: "Hả?"

Châu Dị đút hai tay vào túi quần, vẻ mặt vui tươi đầy hàm ý:

“Vợ, chỉ cần thế này thôi là anh có thể thu hút sự chú ý của em rồi, nếu không tận dụng tốt, e rằng anh sẽ bị đá mất.”

Giờ Châu Dị gọi “vợ” càng ngày càng trôi chảy.

Khương Nghênh thậm chí còn tưởng nhầm rằng hai người họ thực sự là một cặp vợ chồng thân thiết, thi thoảng xa cách chỉ là một chút giận dữ mà thôi.

Nhận ra điều này, trái tim Khương Nghênh đập thình thịch.

Nhìn thấy vẻ mặt Khương Nghênh thay đổi, Châu Dị đưa tay ôm lấy eo cô, thở phào nhẹ nhõm:

"Em có biết anh đã suy nghĩ gì từ chiều hôm qua không?"

Khương Nghênh không hỏi, thở dốc.

Châu Dị tựa cằm vào vai cô, nghiêm túc nói:

“Anh mừng vì đêm đó em vào nhầm phòng anh, anh mừng vì đã cưới em. Em nói xem, nếu người ở bên em bây giờ là Châu Diên thì sao? Anh nên làm gì đây?"

Châu Dị nói xong, giọng điệu đột nhiên trở nên nặng nề:

"Anh sẽ đau lòng chết mất, em có tin không?"

Đọc truyện chữ Full