Giọng nói của Châu Dị đều đặn, đôi mắt sâu thẳm hiện lên vẻ kiên trì và nghiêm túc.
Đầu ngón tay Khương Nghênh đặt lên ngực Châu Dị, cô có thể cảm nhận rõ ràng nhịp tim mạnh mẽ phát ra từ dưới đầu ngón tay mình.
Châu Dị không hề nói dối.
Đây là sự nhận biết theo bản năng của Khương Nghênh.
Nhưng sau khi xác nhận được điều này, Khương Nghênh lại cảm thấy ngực mình đau nhói, tức nhói đến không thở được.
Thấy Khương Nghênh vẫn im lặng, Châu Dị chồm người về phía trước, không đưa tay ôm cô hay động đậy tay chân, dáng vẻ như một chú chó trung thành, nói nhỏ:
“Nếu em không muốn yêu đương thì chúng ta không yêu đương.”
Khương Nghênh mím môi: "..."
Châu Dị:
“Em chỉ là muốn ngủ với anh thôi thì anh cũng đồng ý.”
Khương Nghênh mặt đỏ bừng.
Châu Dị:
“Nhưng em có thể đừng nói những lời quá nặng nề, cắt đứt mọi khao khát của anh được không?”
Tim Khương Nghênh chợt thắt lại, có chút đau nhói.
Châu Dị nói xong, nhìn Khương Nghênh chăm chú rồi lại nói tiếp, giọng nói trở nên khàn đục:
"Xem như là em thương hại anh chút đi.”
Những lời cuối cùng của Châu Dị đã đánh thẳng vào trái tim Khương Nghênh.
Khương Nghênh loạng choạng lùi lại và va vào bồn rửa phía sau.
Khi thấy chỉ còn thiếu chút nữa, Châu Dị nghiêng người về phía trước, không ôm cô mà chỉ đặt tay vào giữa eo cô và bồn rửa.
So với lời trêu chọc trước đây của Châu Dị, sự cẩn thận hiện tại của anh càng khiến trái tim Khương Nghênh run rẩy hơn.
Khương Nghênh cúi đầu không nói gì, ánh mắt quét qua cánh tay rắn chắc của Châu Dị, vẫn còn vết sẹo hồi còn ở vùng ngoại ô Tây Giao.
Không khí trong phòng tắm đông cứng lại.
Châu Dị không nói nữa, Khương Nghênh mím chặt môi không nói gì.
Ngay lúc hai người đang trong bầu không khí ngượng ngùng, điện thoại di động trong túi của Châu Dị chợt vang lên.
Mí mắt Khương Nghênh động đậy, như được tha bổng.
Châu Dị quan sát biểu cảm của cô, đưa tay đỡ cô đứng thẳng, rồi rút bàn tay lúc nãy đỡ eo cô và xoay lưng bước ra cửa, vừa đi vừa nghe điện thoại.
"A lô."
Châu Dị vừa nói xong, đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói của Bùi Nghiêu:
“Châu Nhỏ.”
Châu Dị đi tới cửa sổ bằng kính cao từ trần đến sàn, nói:
“Nói luôn đi!”
Nghe được giọng điệu không mấy vui của Châu Dị, Bùi Nghiêu tặc lưỡi rồi nói:
"Ông không được thỏa mãn à?"
Châu Dị cười khẩy trong họng:
"Không tình dục càng mạnh mẽ hơn."
Bùi Nghiêu nghe thấy vậy, bèn nói tiếp:
"Nghênh Nghênh lại làm khó ông trong chuyện tình cảm?”
Châu Dị không xấu hổ mà còn tự hào nói:
“Ngày nào cũng làm khó, tôi quen rồi. Một ngày cô ấy không làm khó tôi thì tôi thấy khó chịu lắm.”
Bùi Nghiêu mắng qua điện thoại:
"Trông ông đê tiện quá mà."
Châu Dị khóe miệng cong lên:
"Gọi gọi tôi có chuyện gì?"
Bùi Nghiêu phách lối:
"Sao hả? Không có chuyện thì không được gọi cho ông à?”
Châu Dị biết rất rõ tính tình của Bùi Nghiêu, không có việc gì sẽ không bao giờ gọi điện cho anh, bèn trêu chọc:
"Sao vậy? Tình cảm của ông với cô bạn gái sinh viên đại học có tiến triển?”
Châu Dị vừa hỏi, Bùi Nghiêu bắt đầu lên giọng ngay:
"Tôi không muốn kể cho ông nghe, nhưng nếu như ông thực sự muốn hỏi thì tôi cũng có thể kể ông nghe vài câu.”
Châu Dị cố ý không để ý tới anh ta:
“Nếu ông thật sự không muốn nói, tôi cũng không ép buộc.”
Bùi Nghiêu:
"Chuyện này có gì muốn với không muốn. Tôi có phải là kẻ nhỏ mọn đâu.”
Bùi Nghiêu nói xong, không đợi Châu Dị trả lời, liền nói:
"Tôi kể ông nghe nha Châu Nhỏ, ông không nhắc đến chuyện này thì không sao, mà ông vừa nhắc đến là tôi thấy bực lên. Ông không biết đâu, bạn cùng phòng của Diệu Diệu cách đây hai hôm đã thêm bạn với tôi, câu trước câu sau đều ra hiệu là cô ấy thích tôi.”
Châu Dị nhướng mày: "Diệu Diệu?"
Bùi Nghiêu: “Cô ấy là bạn gái của tôi.”
Châu Dị nói đùa:
“Mới có mấy ngày mà đã bắt đầu gọi là bạn gái rồi?”
Bùi Nghiêu không trả lời Châu Dị, tiếp tục chuyện đang nói:
“Chúng ta là anh em đã nhiều năm như vậy, người khác không hiểu tôi, nhưng ông hẳn là hiểu tôi mà. Dù tôi giàu có, đẹp trai và hài hước, trông bề ngoài có vẻ phong lưu, nhưng thực ra lại là người đàn ông truyền thống.”
Châu Dị:
"Hóa ra ông đánh giá bản thân cao tới vậy à?”
Bùi Nghiêu nghẹn giọng:
"Ông có thể nghiêm túc hơn được không?"
Châu Dị cười khẩy rồi nói:
"Ông nói tiếp đi."
Bùi Nghiêu thở dài:
"Người phụ nữ đó và Diệu Diệu là bạn thân. Tôi sợ Diệu Diệu buồn nên không dám nhắc đến chuyện đó với cô ấy. Ông nghĩ tôi nên làm thế nào để từ chối cô ta thì thích hợp?
Châu Dị trêu chọc:
"Tôi không biết, tôi chỉ có kinh nghiệm yêu thầm người khác, chứ không có kinh nghiệm được người khác theo đuổi."
Bùi Nghiêu đáp:
"Cũng phải."
Ý định ban đầu của Bùi Nghiêu là khoe khoang, chứ cũng không mong Châu Dị cho anh mưu kế gì.
Sau khi khoe khoang xong, anh lại trở nên nghiêm túc:
“À mà, hôm nay tôi gọi điện cho ông thực ra là để kể cho ông nghe về Châu Diên.”
Châu Dị cười hỏi:
"Có chuyện gì vậy?"
Bùi Nghiêu nói:
"Không phải dự án phúc lợi công cộng mà anh ta cạnh tranh với ông đã thất bại sao? Gần đây anh ta đã liên hệ với công ty ma do tôi sắp xếp và đặt thêm đơn hàng 200 triệu."
Châu Dị nghe vậy cười khẩy:
"Ông cụ vẫn luôn cho người theo dõi tình hình tài chính của anh ta. Hai trăm triệu này có lẽ là tiền túi riêng của anh ta đó.”
Bùi Nghiêu: “Chắc là muốn làm một mẻ liều.”
Châu Dị mỉa mai nói:
"Đừng vội kéo lưới, dù anh ta moi sạch tài sản của mình thì Lục Mạn vẫn còn.”
Bùi Nghiêu thực sự khâm phục tài của Châu Dị:
"Châu Nhỏ, ông thật tàn nhẫn!"
Châu Dị lấy hộp điếu thuốc từ trong túi, rút một điếu cắn vào môi mà không châm lửa, lạnh lùng nói:
“Nếu không phải là bà ta thì con đường theo đuổi vợ của tôi không thảm đến vậy.”
Bùi Nghiêu mỉm cười:
"Không xong thì cứ gạo nấu thành cơm đi, tạo ra một Châu Dị con hoặc là Nghênh Nghênh con thì không chừng Nghênh Nghênh sẽ mềm lòng mà chuyển ông sang chính thức đó chứ!”
Châu Dị cắn điếu thuốc nơi khóe môi, ánh mắt tối sầm:
“Không nỡ.”