Khương Nghênh mô tả tình hình đầy đủ, có đầu có đuôi, và chi tiết cho cảnh sát ở đầu bên kia điện thoại.
Khi chắc chắn đối phương lập tức xuất phát, cô chân thành cảm ơn và cúp máy.
Nhìn thấy Khương Nghênh cúp điện thoại, Châu Dị nhoẻn đôi môi mỏng cười, rồi nói nhỏ:
"Tiếp theo..."
Châu Dị còn chưa kịp nói xong, Khương Nghênh đã gọi đến bộ phận pháp chế của công ty, một tay bịt miệng Châu Dị, ngăn anh nói chuyện.
"Đúng vậy, tôi đã gọi cảnh sát tới đây, ngày mai các anh bắt đầu khởi kiện."
"Đã bắt vài fan não tàn điển hình xúc phạm và tấn công Nhậm Huyên trên weibo."
Sau khi giải quyết xong vấn đề pháp lý của công ty, Khương Nghênh cất điện thoại, đang chìm đắm trong suy tư, chợt cảm thấy lòng bàn tay đang bịt miệng Châu Dị có cảm giác ấm áp và ẩm ướt.
Tay Khương Nghênh run lên, cô xoay người lại.
Châu Dị hơi nhướng mày, trong mắt hiện lên ý cười.
Khương Nghênh vội vàng rút tay lại, nói với vẻ ngượng ngập:
"Sao anh không về trước? Có lẽ cảnh sát sẽ cần lấy lời khai sau khi đến đây.”
Châu Dị nắm lấy bàn tay mà Khương Nghênh đang rút lại, xoa nắn đầu ngón tay cô:
“Anh ở lại với em.”
Khương Nghênh nói: "Chỉ sợ sẽ rất muộn."
Châu Dị trêu chọc:
"Anh không sợ muộn, anh còn muốn muộn hơn nữa."
Trước lời nói quyến rũ phát ra từ miệng Châu Dị, Khương Nghênh hơi mím môi, quay người nhìn ra ngoài cửa sổ xe, tránh khỏi tầm mắt của Châu Dị.
Đúng như Khương Nghênh dự đoán, sau khi cảnh sát đưa Cố Minh về đồn cảnh sát, họ lập tức liên lạc với cô để đến đồn cảnh sát lấy lời khai và cung cấp bằng chứng.
Khương Nghênh không chỉ có những hình ảnh và đoạn ghi âm cô vừa chụp mà còn có những tin nhắn đe dọa Cố Minh gửi cho Nhậm Huyên.
Một khi đưa ra những chứng cứ này, gần như chắc chắn Cố Minh sẽ bị kết án dưới năm năm tù.
Sau khi ra khỏi đồn cảnh sát, Khương Nghênh gọi điện cho anh Tống.
Hôm nay anh Tống lo lắng cả ngày, thấy Khương Nghênh gọi điện, anh bắt máy ngay lập tức:
“A lô?”
Khương Nghênh nói:
"Anh Tống, giờ anh có thể đăng bài thanh minh rồi đó.”
Anh Tống có đôi chút hưng phấn:
"Xử lý xong rồi à?"
Khương Nghênh mỉm cười:
"Cố Minh đã bị đưa đến đồn cảnh sát."
Anh Tống:
“Cô có gợi ý gì về lời thanh minh không?”
Khương Nghênh chân thành nói:
“Đăng theo sự thật, lừa kết hôn, hình ảnh, chơi bời… đăng hết.”
Anh Tống nghe nói vậy thì ngập ngừng:
"Ảnh thì..."
Khương Nghênh thành thật trả lời:
“Tôi lấy phim từ Cố Minh rồi, nhưng tôi nghi ngờ anh ta có dự phòng nên khi gọi cảnh sát, tôi đã nhắc nhở cảnh sát khám xét. Đừng lo, cho dù anh ta hoặc quản lý của anh ta thực sự có bản sao lưu, thì giợ bọn họ cũng chỉ có hoảng sợ mà tiêu hủy, tuyệt đối sẽ không dám phát tán."
Anh Tống nói:
“Trưởng phòng Khương, tôi thay mặt Huyên Huyên cảm ơn cô.”
Khương Nghênh có thể hiểu được tâm trạng của anh Tống, cô mỉm cười đáp lại:
"Đây là việc tôi nên làm. Quá trình khởi tố có lẽ sẽ mất một khoảng thời gian. Nói với Huyên Huyên đừng lo lắng. Bộ phận pháp lý sẽ gửi hàm luật sư đến một vài trường hợp điển hình vào sáng mai."
Sau khi nghe những lời của Khương Nghênh, anh Tống ở đầu máy bên kia liên tục cảm ơn.
Khương Nghênh nói với giọng đều đều:
“Thư của luật sư chúng ta là để nhắc nhở họ rằng họ đã bị kiện, chứ không kiểu như Cố Minh chỉ là gửi luật sư hàm hình thức.”
Khương Nghênh nói chuyện với anh Tống một hồi rồi cúp máy, cô liếc nhìn màn hình điện thoại màu đen, vô thức quay đầu nhìn Châu Dị.
Châu Dị tựa người vào chỗ ngồi, Khương Nghênh nhìn sang, đôi môi mỏng mỉm cười:
"Trưởng phòng Khương xử lý xong hết việc chưa?”
Khương Nghênh nhìn nụ cười lười biếng trên gương mặt Châu Dị, nhếch môi đáp: “Ừ.”
Châu Dị điều chỉnh tư thế ngồi, duỗi tay vòng tay qua eo Khương Nghênh, bế cô lên đùi.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Châu Dị hiện lên nét đểu cáng mà quyến rũ, anh cố tình hạ giọng, ám thị rất rõ ràng:
"Vậy có nên bắt đầu cuộc sống về đêm của chúng ta không?"