TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vưu Vật
Chương 254: Say nên can đảm

Lời nói của Khương Nghênh đánh bại Châu Dị ngay lập tức.

Một người đàn ông cao 1,9 mét nhưng đôi mắt đỏ hoe.

Châu Dị cúi đầu hôn nhẹ lên môi Khương Nghênh, giọng khàn khàn đặc:

“Anh biết.”

Khương Nghênh cảm thấy đầu óc rối bời, choáng váng, giống như say, nhưng cũng như không say gì cả.

Nên diễn tả cảm giác đó thế nào nhỉ?

Có lẽ chính là suy nghĩ khá rõ ràng nhưng cảm tính lại chiếm ưu thế.

Nhìn thấy Châu Dị rời khỏi môi cô, lùi về phía sau, Khương Nghênh chợt đưa tay nắm lấy cổ áo anh.

Châu Dị sửng sốt một lúc, anh còn chưa kịp phản ứng, đôi môi mềm mại của Khương Nghênh đã chạm vào anh.

Châu Dị sững sờ khi nghe Khương Nghênh nói với giọng đầy cảm xúc:

"Anh Dị, anh thả lõng chút đi.”

Châu Dị được Khương Nghênh đưa lên giường như thế nào, cho đến khi bị Khương Nghênh đè dưới thân cô cũng chẳng thể nào phản ứng kịp.

Yết hầu Châu Dị chuyển động lên xuống, hai tay đặt lên eo Khương Nghênh:

“Nghênh Nghênh, em xuống đi.”

Vòng eo của Khương Nghênh rất mềm mại, cô cúi xuống, đôi môi đỏ mọng nhếch lên:

"Em luôn tưởng tượng là không biết nếu anh nằm dưới thì sẽ thế nào.”

Châu Dị nghe vậy, hơi nhíu mày, môi mỏng mấp máy:

"Em ngoan nào, xuống đi, em say rồi."

Khương Nghênh mím môi lắc đầu:

"Em không say."

Châu Dị:

"Em say thật mà.”

Khương Nghênh kiên trì nói:

"Anh nằm ở dưới sẽ như thế nào?”

Châu Dị thấy Khương Nghênh vẫn cố chấp, khàn giọng nói:

"Em muốn xem không?"

Khương Nghênh:

"Em muốn.”

Châu Dị cười khẽ, ánh mắt đen thăm thẳm không nhìn thấy đáy:

“Sẽ rất điên đấy.”

Khương Nghênh cúi người, học theo thủ đoạn Châu Dị mỗi khi trêu chọc cô, dùng đầu lưỡi móc vành tai anh:

“Em muốn xem.”

Theo động tác của Khương Nghênh, yết hầu gợi cảm của Châu Dị lại chuyển động lên xuống:

"Em hãy suy nghĩ kỹ, nếu em lại bảo dừng giữa chừng, anh sẽ không đồng ý đâu."

Khương Nghênh thở ra nhẹ nhàng:

"Được."

Thực tế đã chứng minh rằng công việc thể lực thực sự không phù hợp với phụ nữ.

Cuối cùng, Khương Nghênh toát mồ hôi, phủ phục trên người anh không nhúc nhích, Châu Dị cười trêu ghẹo:

"Sao vậy?"

 

Khương Nghênh gần như tỉnh rượu hẳn, mặt đỏ bừng.

Châu Dị nhướng mày, siết chặt eo cô:

 

“Anh giúp em?”

Khương Nghênh: "..."

Khương Nghênh được Châu Dị bồng đi tắm rửa xong lên giường đi ngủ là đã mười một giờ đêm.

Vẻ xấu hổ vẫn còn đọng lại trên gương mặt Khương Nghênh, Châu Dị nghiêng người hôn lên trán cô, mặc áo ngủ rồi rời khỏi phòng.

Nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ đóng lại, Khương Nghênh ló ra khỏi chăn, thở dài.

Cô như thế này là say rồi nên làm bừa?

Hay nên được gọi là say nên can đảm?

Khương Nghênh đưa một cánh tay lên che mắt, tâm trí cô hiện lên dáng vẻ lúc nãy của Châu Dị.

Đúng vậy, thực sự là rất điên.

Nghĩ đến cảnh tượng đó, sắc mặt Khương Nghênh càng đỏ hơn.

Châu Dị lại trở lại với một cháo nhỏ đầy.

Thấy Khương Nghênh nhìn mình, đôi môi mỏng cong lên, anh hạ thấp giọng nói:

"Em ăn chút cháo rồi ngủ, kẻo đói bụng khó ngủ."

Khương Nghênh nhếch môi:

“Lúc nãy em ngửi thấy mùi hình như dì Trương hầm sườn.”

Châu Dị bước đến bên giường ngồi xuống, múc một thìa cháo đưa lên trước miệng thổi thổi:

"Hiện em không thích hợp ăn sườn."

Khương Nghênh thấy Châu Dị muốn đích thân bón cho cô, bèn ngồi dậy dựa vào đầu giường:

“Vậy em thích hợp ăn cháo à?”

Châu Dị đưa cháo đã nấu chín đến bên miệng Khương Nghênh, mỉm cười nói:

“Cho tới bây giờ thì có vẻ là vậy.”

Khương Nghênh há miệng, cảm giác khó chịu quả thực đã giảm đi rất nhiều sau khi cháo vào bụng.

Khương Nghênh ăn chưa đến nửa bát cháo.

Đợi đến cô không ăn được nữa, Khương Nghênh mới trượt nằm xuống giường chui vào chăn, Châu Dị cúi đầu nhìn cô cười nói:

"Nghênh Nghênh, anh nghĩ em đang làm nũng với anh."

Khương Nghênh mím môi, không trả lời.

Châu Dị mỉm cười nhìn đi nơi khác rồi ăn hết phần cháo còn thừa mới đứng lên mang bát xuống lầu.

Nhìn theo bóng Châu Dị rời đi, Khương Nghênh mỉm cười.

Ngày hôm sau.

Khương Nghênh vốn định giải thích chuyện của Vu Chính cho Châu Dị vào đêm hôm trước, nhưng không ngờ sự việc diễn biến lại khiến cô quên mất chuyện của Vu Chính.

Khương Nghênh sáng sớm thức dậy, đang nghĩ cách nói chuyện với Châu Dị, điện thoại ở đầu giường chợt vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.

Khương Nghênh đưa tay ấn nút trả lời, cô còn chưa kịp nói chuyện thì giọng khóc của Thiệu Hạ đã vang lên từ đầu bên kia điện thoại:

"Trưởng phòng Khương, Chúc Kha đã tiết lộ mối quan hệ của chúng tôi mà không có sự đồng ý của tôi..."

Đọc truyện chữ Full