Khương Nghênh vừa dứt lời, nhưng trước khi Thiệu Hạ kịp trả lời, Thích Hạo, người vừa bước vào, đã tiếp tục cuộc trò chuyện bằng câu chửi rủa.
"Tôi đã gọi cho nó rồi, nhưng thằng nhãi đó hoàn toàn không nghe máy.”
"Tôi đã nói rồi, tên đó nhất định sẽ gài bẫy cô ấy, nhưng cô ấy không nghe!"
Thích Hạo đang đứng ở cửa thay giày, rõ ràng là đang rất tức giận, mái tóc luôn được chải chuốt tỉ mỉ, lại có vài sợi dựng đứng do bị phóng viên xô đẩy, trông rất buồn cười.
Nghe vậy, Khương Nghênh liếc nhìn Thiệu Hạ, lấy điện thoại di động bấm số cho quản lý của Chúc Kha.
Khi cuộc gọi được kết nối, Khương Nghênh lặng lẽ nói:
"Tiểu Hứa, Chúc Kha đâu?"
Đối phương nghe thấy giọng nói của Khương Nghênh nên có hơi hốt hoảng:
"Trưởng phòng Khương, Chúc Kha đang quay phim."
Khương Nghênh:
“Mấy giờ thì xong?”
“Hôm nay Chúc Kha có nhiều cảnh quay nên có lẽ đến chín giờ tối.”
Giọng nói Khương Nghênh không phân biệt được cảm xúc:
"Được rồi, nói với Chúc Kha, tôi sẽ đợi ở căn hộ cậu ấy."
Khương Nghênh nói xong liền cúp máy, cất điện thoại lại vào túi.
Trong khi Khương Nghênh đang nghe điện thoại, Thích Hạo đã đứng trước mặt Thiệu Hạ và mắng cô.
Thiệu Hạ ngồi lọt thỏm trên sô pha, tay ôm gối, khóe mắt ươn ướt, cắn chặt môi, miễn cưỡng ngăn dòng nước mắt lăn xuống.
"Bây giờ là thời kỳ sự nghiệp của cô đang trên đà thăng tiến. Nếu chuyện như thế này xảy ra, cô có bao giờ nghĩ đến hậu quả không?"
"Khó khăn lắm dạo này mới có một số nhà quảng cáo chủ động liên hệ với tôi, nhưng bây giờ thì toang rồi."
"Tôi thấy bức bối lắm, không lẽ không yêu thì chết sao?”
Mặc dù Thích Hạo được gọi là “chị Thích” nhưng anh vẫn là một người đàn ông nên đi thẳng vào vấn đề.
Nước mắt Thiệu Hạ trào ra, nhưng cuối cùng cô không thể kìm được, những giọt nước mắt liên tục rơi xuống gò má.
Khi Thích Hạo nhìn thấy điều này, anh trừng mắt nhìn cô với ánh mắt tức tối, sau đó quay lại nhìn Khương Nghênh.
Khương Nghênh đứng trước cửa sổ, cúi đầu nhìn điện thoại, trong đó có tin nhắn của Châu Dị: Vợ ơi, công ty có một số vấn đề, anh tạm thời phải đi công tác. Sẽ mất khoảng hai ngày. Hãy chăm sóc bản thân thật tốt. Nếu em nhớ anh, thì cứ gọi cho anh.
Tin nhắn được gửi vào lúc năm giờ rưỡi sáng.
Có thể thấy Châu Dị chắc chắn đã đi rất vội, thấy cô đang ngủ ngon nên không đánh thức cô.
Dự án của công ty có vấn đề à?
Là dự án thế nào được nhỉ?
Lại khiến Châu Dị vội vàng rời đi như vậy?
Khương Nghênh đang suy nghĩ thì phía sau vang lên giọng nói của Thích Hạo:
"Trưởng phòng Khương, bây giờ chúng ta nên làm gì? Thanh minh hay làm gì?"
Khương Nghênh bừng tỉnh, quay đầu nhìn Thích Hạo, bình thản nói:
"Đừng tự đào mồ chôn mình."
Thích Hạo nghẹn giọng, im lặng.
Bức ảnh Chúc Kha đăng thoạt nhìn chắc chắn không phải là giả. Hơn nữa, với sự nổi tiếng hiện tại của Thiệu Hạ, việc nói rằng Chúc Kha đang lợi dụng sự nổi tiếng của cô thì với những người ngoài giới là điều hoàn toàn vô nghĩa.
Đây chính là cái gọi là có nằm trong chăn thì mới biết chăn có rận.
Người trong giới đều biết Thiệu Hạ hiện tại có nguồn lực lớn nhờ vào mối quan hệ của Khương Nghênh, chỉ cần cô chịu cố gắng thì lên tuyến một chỉ là vấn đề thời gian.
Nhưng người ngoài giới không biết nội tình, trong mắt bọn họ Chúc Kha nổi tiếng hơn Thiệu Hạ rất nhiều.
Có lẽ Chúc Kha đã nắm bắt được điểm này nên mới dám đăng ảnh lên weibo một cách vô đạo đức để đưa ra thông báo chính thức.
Dù sao giờ tuyên bố là tình yêu, rồi sau một thời gian, nếu Thiệu Hạ trở nên nổi tiếng, thì rõ ràng là cô đang ké frame anh ta, đu theo anh ta.
Nghĩ đến đây, Khương Nghênh nở nụ cười chế giễu.
Trong show thực tế trước đó, cô đã đánh giá thấp Chúc Kha.
Từ sáng sớm đến chín giờ tối, Khương Nghênh cùng Thiệu Hạ ở trong căn hộ của Chúc Kha, trong khoảng thời gian này Kiều Nam đến đưa cơm hai buổi, một bữa trưa và một bữa tối.
Chín giờ rưỡi tối, Chúc Kha cùng quản lý trở về nhà muộn.
Nhìn thấy Khương Nghênh ở trong phòng khách, quản lý của Chúc Kha kéo vạt áo anh.
Chúc Kha hơi sửng sốt, vẻ mặt không tự nhiên, anh nói:
"Trưởng… trưởng phòng Khương."
Khương Nghênh vén tay áo lên, liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay:
"Cậu đã nấn ná ở bên ngoài nửa tiếng, xem ra cậu đã suy nghĩ kỹ sẽ nói thế nào rồi."
Sắc mặt Chúc Kha trở nên khó coi:
"Trưởng phòng Khương, tôi và Thiệu Hạ vốn yêu nhau. Chúng tôi cũng không phải là sao đông fan của công ty, nếu tuyên bố chính thức ở bên nhau, chúng tôi có thể thu hút thêm sự chú ý cho nhau. Tôi nghĩ..."
Chúc Kha đang nói giữa chừng, Khương Nghênh lạnh lùng ngắt lời:
"Tôi không có hứng thú biết hai người có thật sự là một đôi hay không."
Chúc Kha: "..."
Khương Nghênh nói:
"Chúc Kha, cậu đã trì hoãn thời gian của tôi cả một ngày. Tôi không muốn đi đường vòng với cậu. Chuyện cậu đăng ảnh lên weibo thực sự rất tệ lậu.”
Khương Nghênh nói một cách gay gắt và hoàn toàn không giữ thể diện cho Chúc Kha.
Hai chữ “tệ lậu” khiến sắc mặt Chúc Kha tái nhợt.
Chúc Kha mở miệng giải thích, nhưng người quản lý đứng bên cạnh đã túm lấy góc áo anh.
Chúc Kha mím môi, quản lý của anh ta mỉm cười nói:
"Trưởng phòng Khương, quả thực là Chúc Kha làm việc này là thiếu cân nhắc. Tôi thay mặt cậu ấy xin lỗi Thiệu Hạ, nhưng có lẽ cô không biết, người ban đầu muốn công khai quan hệ của hai người là Thiệu Hạ, Chúc Kha muốn cho cô ấy một niềm vui bất ngờ thôi.”
Có thể nói như vậy thì mặt phải dày đến cỡ nào chứ?
Niềm vui bất ngờ?
Khương Nghênh cười khinh thường, quay đầu nhìn Thiệu Hạ:
"Cô có thấy bất ngờ không?”