TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vưu Vật
Chương 259: Ngầm hiểu

Sau khi cúp điện thoại với Kiều Nam, Khương Nghênh lái xe về Thủy Thiên Hoa Phủ.

Vừa bước vào đã ngửi thấy mùi thơm của cơm.

Chị Trương nghe thấy tiếng ồn, thò đầu ra khỏi bếp:

“Mợ, cuối cùng mợ cũng về rồi.”

Khương Nghênh đứng ở cửa thay giày, cười nói:

"Dì Trương, sao dì còn chưa ngủ?"

Chị Trương mỉm cười đáp lại:

“Sếp Châu hồi chiều đã gọi cho tôi, nói với tôi là tối nay tôi phải cho mợ ăn sườn.”

Khương Nghênh đang thay giày thì dừng lại một chút:

“Chiều nay anh ấy có gọi điện không?”

Chị Trương:

“Có ạ, vừa rồi cậu còn gọi nữa, hỏi là mợ đã về nhà chưa.”

Nghe vậy, Khương Nghênh lấy điện thoại ra xem, không có cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn nào chưa đọc.

Khương Nghênh mím môi, mang dép lê đi thẳng vào nhà vệ sinh.

Rửa tay xong đi ra, Khương Nghênh ngồi vào bàn ăn, gắp một miếng sườn non cho vào miệng, thịt mềm mềm, hương vị lưu lại trong miệng thơm phức.

Chị Trương cười hỏi:

“Mùi vị thế nào ạ?”

Khương Nghênh mỉm cười:

"Ngon lắm ạ."

Nói xong, Khương Nghênh đưa tay cầm chén cơm trước mặt lên, ăn hai miếng, thản nhiên hỏi:

“Anh ấy gọi điện còn nói gì nữa không ạ?”

Người mà Khương Nghênh nhắc đến tự nhiên là ám chỉ Châu Dị.

Chị Trương mím môi cười:

“Cậu còn nói nếu mợ có hỏi cậu còn nói gì nữa không thì bảo tôi chuyển lời với mợ là nhớ gọi cho anh ấy trước khi ngủ.”

Chị Trương nói xong, Khương Nghênh tay đang kéo bát cơm dừng lại, cúi đầu và tai ửng đỏ.

Châu Dị đã đoán trước được cô sẽ hỏi là anh còn nói gì nữa.

Nhìn thấy phản ứng của Khương Nghênh, chị Trương mỉm cười, sợ cô xấu hổ nên quay lại phòng bếp.

Lúc chiều Khương Nghênh đã ăn tối ở căn hộ của Chúc Kha, lúc này cô cũng không thực sự đói, ăn mấy miếng rồi đứng dậy, cảm ơn chị Trương rồi đi về phòng ngủ.

Sau một ngày làm việc vất vả, đã là một giờ sáng.

Khương Nghênh mở tủ lấy áo ngủ, vốn cô định vào phòng tắm tắm nước nóng, suy nghĩ một lát, cô đi đến bên giường ngồi xuống, lấy điện thoại gọi cho Châu Dị.

Nhạc chuông vang lên, Châu Dị gần như trả lời ngay lập tức.

"Vợ."

Giọng nói của Châu Dị vừa trầm bổng vừa thu hút, đặc biệt quyến rũ trong đêm.

Lòng Khương Nghênh bỗng nhiên thắt lại:

“Anh còn chưa ngủ à?”

Châu Dị cười nhỏ trong điện thoại:

“Anh đợi điện thoại của em.”

Khương Nghênh mím môi:

“Nếu em không gọi thì sao?”

Châu Dị:

"Anh tin là em sẽ gọi."

Khương Nghênh: "..."

Cuộc gọi này hai người đều ngầm hiểu nhau.

Khương Nghênh gián tiếp thừa nhận với Châu Dị rằng cô đã hỏi chị Trương là anh còn nói gì nữa không.

Bầu không khí giữa hai người ngượng ngùng vài giây, Khương Nghênh chủ động hỏi:

“Dự án nào của công ty có vấn đề?”

 

Châu Dị cười đáp:

"Một dự án nhỏ."

 

Làm sao Châu Dị lại có thể chợt đi công tác vào sáng sớm như vậy chỉ vì một dự án nhỏ?

Khương Nghênh biết nhưng cũng không vạch trần, chỉ tiếp tục hỏi:

"Có phiền phức không?"

Châu Dị:

"Không sao cả."

Nghe Châu Dị trả lời như vậy, Khương Nghênh nói “ừ”:

"Nếu cần em giúp gì, anh cứ gọi cho em."

Châu Dị cười nhỏ rồi nói:

"Ừ, cảm ơn Trưởng phòng Khương."

Khương Nghênh: "..."

Từ khi Tô Dĩnh xuất viện, hai người đều sống cùng nhau, đây là lần đầu tiên họ xa nhau.

Khương Nghênh không biết cảm giác đó là thế nào, cô chỉ cảm thấy đâu đó trong lồng ngực có một cảm giác trống rỗng không thể giải thích được.

Châu Dị nói xong, thấy Khương Nghênh im lặng nên anh đổi chủ đề, hỏi cô:

“Em ăn sửa chưa?”

Khương Nghênh:

“Em ăn rồi.”

Châu Dị:

"Ăn ngon không?"

Khương Nghênh:

"Ngon."

Châu Dị trêu chọc với giọng cưng chiều:

“Sao trước đây anh không phát hiện ra là em tham ăn như vậy?”

Khương Nghênh bình thản trả lời:

"Em vẫn luôn như vậy."

Châu Dị cười lớn:

"Em còn thích ăn gì nữa? Nói cho anh biết, khi về anh sẽ tự mình nấu cho em."

Khương Nghênh cụp mắt nhìn đôi dép thỏ dưới chân, trái tim như có những sợi lông vuốt ve, cảm thấy nhột nhột:

“Có phải món nào anh cũng nấu được đâu.”

Châu Dị nghiêm túc trả lời:

“Nhưng anh có thể học hết các món ăn.”

Khóe môi Khương Nghênh không khỏi cong lên, cô im lặng.

Hai người nói chuyện điện thoại một lúc, Khương Nghênh xem thời gian, đã hơn hai giờ sáng rồi:

"Muộn rồi, anh có muốn đi ngủ sớm không?"

Châu Dị không nỡ cúp máy, nên cố tìm chuyện nói:

"Thật ra tối nay anh định gọi video cho em, nhưng ai ngờ em lại gọi cho anh."

Khương Nghênh nghe vậy khựng lại, rồi nói thẳng:

"Sau này nếu anh có ý nghĩ gì thì cứ trực tiếp nói với em."

Châu Dị:

"Vợ, bây giờ em chuẩn bị đi ngủ chưa?"

Khương Nghênh thành thật trả lời:

“Em đang định đi tắm.”

Châu Dị im lặng một lát, khi lên tiếng lại cười xấu xa nói:

"Vợ, anh muốn chat video với em."

Đọc truyện chữ Full