Khương Nghênh nói xong, nhưng đầu bên kia điện thoại không phản hồi.
Khương Nghênh ngước mắt nhìn Châu Dị, nhìn thấy vẻ mặt Châu Dị căng cứng, cô bèn bấm nút cúp máy ngay sau đó.
Rồi đầu ngón tay cô đặt lên nút tắt nguồn.
Sau khi xong loạt động tác đó, Khương Nghênh lại nhét điện thoại vào túi Châu Dị.
Châu Dị hạ giọng nói nhỏ: "Vợ."
Khương Nghênh:
"Dù là lúc nào, anh cũng đừng để mình phải tủi thân uất ức.”
Châu Dị: "..."
Anh vừa mới nói điều này với cô trước khi đón Tô Dĩnh, bây giờ Khương Nghênh trả lại nguyên vẹn cho anh.
Khương Nghênh nói xong, mỉm cười, lấy thoại từ trong túi gọi cho trợ lý Trần.
Khi cuộc gọi được kết nối, Khương Nghênh dịu dàng nói:
"Trần Triết, trong mấy hôm nay, nếu có chuyện tìm Châu Dị thì cứ gọi thẳng cho tôi.”
Trợ lý Trần sửng sốt trong điện thoại:
"Ồ, dạ."
Nói xong, trợ lý Trần lại hỏi:
“Điện thoại của anh Châu bị hỏng à?”
Khương Nghênh nói:
"Không có."
Khi Khương Nghênh nói điện thoại của Châu Dị không bị hỏng, trợ lý Trần cũng không tiếp tục hỏi thêm nữa.
Bên kia, Ngô Tiệp đứng trước cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn, cầm điện thoại di động, vẻ mặt nhăn nhó.
Châu Hoài An ngồi ở trên ghế sô pha phía sau bà, cau mày hỏi:
"Nó nói gì?"
Ngô Tiệp:
“Nó không chịu gặp tôi.”
Châu Hoài An nghe vậy, lông mày càng nhíu chặt hơn:
"Nó không chịu gặp bà?”
Ngô Tiệp cầm điện thoại hít một hơi thật sâu, nhìn ánh đèn neon ngoài cửa sổ mà không nói gì.
Thấy Ngô Tiệp im lặng, Châu Hoài An đứng lên khỏi sô pha, sải bước đến bên cạnh bà.
Hôm qua Ngô Tiệp được trợ lý của Châu Hoài An đón ở Bạch Thành, cởi bỏ bộ đồ xuất gia, thay một chiếc váy dài dệt kim bình thường.
Châu Hoài An nhìn Ngô Tiệp, không thể không thừa nhận, mặc dù nhiều năm không biết có bao ong bướm vây quanh, nhưng Ngô Tiệp vẫn luôn là người khiến ông rung động nhất.
Ngô Tiệp cũng chú ý đến ánh mắt của Châu Hoài An, chế nhạo nói:
"Sếp Châu, xin anh hãy tôn trọng tôi."
Vẻ mặt Châu Hoài An khựng lại, nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ thiếu tự nhiên:
"Tình cảm giữa bà và Dị không được tốt?”
Ngô Tiệp:
"Anh nghĩ sao?"
Châu Hoài An: "..."
Hai người đứng cạnh nhau im lặng mấy phút, Ngô Tiệp lạnh giọng nói:
"Từ khi nó sinh ra cho đến giờ, tôi chưa bao giời nhìn thẳng mặt nó, vậy anh nghĩ xem, liệu tình cảm giữa tôi và nó có tốt đẹp không?”
Châu Hoài An cau mày nói:
"Vậy làm sao bà có thể thuyết phục nó về phe tôi?"
Ngô Tiệp giễu cợt:
“Nghe giọng điệu của ông có vẻ như đang trách móc tôi?”
Châu Hoài An vẫn im lặng.
Ngô Tiệp:
"Còn anh thì sao? Anh Châu, Dị đã ở bên cạnh anh suốt những năm qua. Anh và nó có quan hệ tốt không?"
Châu Hoài An: "..."
Là cha mẹ nhưng họ làm như vậy có thể nói là thất bại nặng nề rồi.
Thật ra, hai người cũng không cần chế nhạo đối phương, dù sao cũng là bên tám cân, người nửa lạng. Bốn chín gặp năm mươi thôi.
Một bên là nỗi ám ảnh ở tuổi thơ của Châu Dị, một bên là ác mộng về quá trình trưởng thành của Châu Dị.
Bầu không khí có phần ngượng ngùng. Sau khi Ngô Tiệp dứt lời, một lúc lâu, Châu Hoài An mới chậm rãi nói:
“Dị rất thương Khương Nghênh.”
Ngô Tiệp quay đầu nhìn Châu Hoài An:
“Cô gái mà nó cưới?”
Châu Hoài An nói:
“Ừ, nó thầm yêu nhiều năm rồi, sau khi kết hôn nó luôn cưng chiều con bé đó.”
Ngô Tiệp cười khẩy nói:
“Thật không ngờ là con người như anh mà cũng tạo ra được cái giống chung tình.”
Châu Hoài An nghiến răng nghiến lợi:
"Bây giờ chúng ta cùng một phe, bà có thể bỏ qua mối hận trước đây được không? Đừng nói những lời mỉa mai nữa được không?"
Châu Hoài An nói xong, Ngô Tiệp liếc nhìn ông, xoay người đi về phía ghế sofa:
“Nếu không phải là để bù đắp cho thằng Dị, anh nghĩ tôi sẽ gặp anh sao?”
Châu Hoài An mím môi, cúi đầu nhìn xuống đất với vẻ tội lỗi.
Sở dĩ Châu Hoài An lần này có thể thuyết phục được Ngô Tiệp hoàn toàn là bởi vì ông ta đã hứa với bà, sau khi ông ta được trăm tuổi, toàn bộ tài sản của Châu Gia sẽ thuộc về Châu Dị.
Ngô Tiệp cả đời hận Châu Hoài An, nhớ ông ta cả đời, ở tuổi này, bà chợt nhận ra tình yêu là hư ảo và điều khiến bà tiếc nuối nhất chính là con trai mình.
Nghĩ đến những gì mình đã làm với Châu Dị, Ngô Tiệp cảm thấy áy náy đến mức không thể ngẩng đầu lên.
Bà đã nhịn ăn và niệm Phật trong những năm qua, với hy vọng chuộc lại tội lỗi của mình.
Nhưng tội lỗi thì đâu phải là thứ chỉ niệm “A Di Đà” thì rửa sạch hết được đâu?
Ngô Tiệp bước đến ghế sô pha ngồi xuống, mở điện thoại gửi tin nhắn cho Châu Dị: Dị à, mẹ muốn nói chuyện với con.
Châu Dị không có phản ứng.
Ngô Tiệp nhìn màn hình điện thoại như bị thôi miên, Châu Hoài An nói:
“Có một việc có lẽ có thể thuyết phục được Dị giúp đỡ.”
Ngô Tiệp ngẩng đầu lên:
"Có chuyện gì vậy?"
Châu Hoài An:
“Lục Mạn là kẻ địch đã giết cha mẹ Khương Nghênh.”
Ngô Tiệp sửng sốt:
"Cái gì?"
Châu Hoài An nhìn Ngô Tiệp nghiến răng nghiến lợi, như đã rất quyết tâm, một lúc sau, ông mới nói ra từng chữ:
“Sở dĩ tôi ghẻ lạnh và xa cách Lục Mạn là vì tôi phát hiện ra cô ta có quan hệ mờ ám với quản gia trong nhà.”
Ngô Tiệp:
“Quản gia kia là ba của…”
Châu Hoài An trả lời:
"Khương Tân Viễn, cha của Khương Nghênh."
Trái tim Ngô Tiệp đập thình thịch:
“Khương Nghênh có biết không?”
Châu Hoài An nói:
"Tôi nghi ngờ là nó biết. Không chỉ nó biết, mà Dị hẳn cũng biết."
Ngô Tiệp suy nghĩ một chút, hỏi:
"Vậy rốt cuộc hai đứa nó đang nghĩ điều gì?"
Châu Hoài An đi đến sô pha đối diện Ngô Tiệp ngồi xuống, nhìn bà:
"Mặc kệ chúng nó đang nghĩ gì, có chuyện đó thì chúng nó sẽ không đứng về phe Lục Mạn đâu.”
Ngô Tiệp:
“Anh muốn bắt đầu từ Khương Nghênh?”
Châu Hoài An lắc đầu:
“Khương Nghênh cũng không dễ đối phó hơn thằng Dị. Nghĩ mà xem, cô bé này mấy năm nay không chỉ có thể sống sót dưới tay Lục Mạn, mà còn có khả năng khiến ông cụ đưa nó vào Châu Thị Media để làm việc, chứng tỏ nội tâm nó rất thâm sâu.”
Ngô Tiệp: "..."
Châu Hoài An nói:
"Khương Nghênh có một người dì tên là Tô Dĩnh. Theo tôi được biết, bà ấy luôn muốn trả thù cho chị bà ta."
Ngô Tiệp hiểu ra:
"Anh muốn ta bắt đầu từ Tô Dĩnh?"
Châu Hoài An không trả lời, mỉm cười, sau đó nói:
“Ngày 29 tháng 12 âm lịch là ngày sinh nhật của Dị, nếu không ngại thì hãy đến nhà cũ để cùng nhau chúc mừng sinh nhật nó đi.”
Trái tim Vu Tiệp như vặn thắt lại.
“Không cần đâu."
Châu Hoài An cười khẩy nói:
"Đã bao nhiêu năm rồi mà lẽ nào bà chưa từng nghĩ đến Dị? Tôi không tin đâu.”
Ánh mắt Ngô Tiệp lạnh lùng:
"Châu Hoài An, anh không cần thử lòng tôi."
Châu Hoài An điều chỉnh tư thế ngồi, chỉnh lại cổ tay áo:
"Không phải tôi thử lòng bà, tiểu Tiệp à, tôi muốn ly hôn nên cần bà ra mặt giúp tôi.”
Ngô Tiệp lập tức hiểu được ý tứ trong lời nói của Châu Hoài An:
“Anh thật sự làm tôi phát ốm.”
Châu Hoài An bình thản nói:
“Chỉ có như vậy Dị mới có thể kế thừa mọi thứ của Châu Gia hợp pháp còn gì?”
Ngô Tiệp:
"Đến cả con mình mà anh còn lập mưu tính kế, thật may mắn là năm đó tôi đã rời xa anh.”
Tô Dĩnh nhận được điện thoại của Ngô Tiệp vào sáng sớm.
Bà đang mơ mơ màng màng thì nghe điện thoại reo, bèn đưa tay chạm vào bấm trả lời:
"A lô, ai vậy ạ?"
Ngô Tiệp:
“Tô Dĩnh phải không ạ? Bà có còn muốn trả thù cho Tô Dĩnh không?”