TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vưu Vật
Chương 307: Đều là hiểu lầm

Nghe Bùi Nghiêu nói rồi nhìn vẻ mặt của anh, Khúc Tích thực sự không biết nên diễn tả tâm tình của mình lúc này như thế nào.

Nếu bây giờ có một viên gạch trên mặt đất, cô sẽ nhặt nó lên và đánh mình bất tỉnh.

Hai người nhìn nhau, Khúc Tích cố gắng kiềm chế, mím môi hết lần này đến lần khác, cảm thấy nếu hiểu lầm này vẫn còn tiếp tục sẽ xảy ra chuyện lớn, cô hít một hơi thật sâu, cuối cùng quyết định giải thích rõ ràng:

"Sếp Bùi."

Nhìn thấy vẻ mặt do dự nơi Khúc Tích, Bùi Nghiêu càng nhíu mày:

"Cô có bao giờ nghe câu nói này chưa?”

Tim Khúc Tích đập thình thịch:

“Câu nói gì?”

Bùi Nghiêu nghiến răng nghiến lợi nói:

“Hai người không yêu nhau, dù có cố gắng hết sức để chiếm được đối phương, vẫn không thể chiếm được trái tim của người đó.”

Khúc Tích: "..."

Giờ thì Khúc Tích đã hiểu “lúc này im lặng là vàng” là thế nào rồi.

Lẽ ra cô không nên cố gắng giải thích.

Với lối tư duy khá đặc biệt của Bùi Nghiêu, cho dù một ngày nào đó cô muốn chết để chứng minh mình vô tội và nói rằng cô không yêu anh, anh chắc chắn sẽ nghĩ rằng cô yêu anh mà không được nên đã tự sát.

Khúc Tích và Bùi Nghiêu đang căng thẳng, cánh cửa phòng chợt bị mở ra từ bên trong, Thường Bác đứng ở cửa và nhìn họ với nụ cười trên môi.

"Hai người nãy giờ ở cửa à? Tôi còn đang định gọi hai người vào ăn."

Thường Bác vừa nói vừa nghiêng người ra hiệu cho Bùi Nghiêu tiến vào.

Bùi Nghiêu bước lên phía trước, cố tình giảm tốc độ một lúc khi đi ngang qua Thường Bác và nói:

"Không cần diễn, tôi biết tất cả rồi."

Thường Bác bối rối: "Hả?"

Khúc Tích duỗi chân đá vào bắp chân Thường Bác, ra hiệu anh đừng nói nữa.

Thường Bác: "?"

Sau khi ba người ngồi xuống, phục vụ lần lượt mang ra các món ăn và thức uống.

Khúc Tích là người mời hôm nay, đứng lên nâng ly và nói rất vài lời khách sáo.

Châu Dị vô cùng giữ thể diện cho cô, Khúc Tích cụng ly với từng người một.

"Hôm nay tôi mời, chúng ta đều là người nhà cả, nên đừng  ngại ngùng gì, nhất định phải ăn uống thật thỏa thê."

Khúc Tích nói xong, uống hết rượu trong cốc, liếc mắt nhìn thức ăn trên bàn, ví tiền đau nhức, lòng cũng đau nhói.

Khúc Tích ngồi xuống và đá chân Thường Bác dưới gầm bàn.

Thường Bác ngẩng đầu nhìn cô, dùng ánh mắt hỏi: Có chuyện gì à?

Khúc Tích một tay chống đầu, quay đầu nhìn Thường Bác, nói với giọng chỉ có hai người nghe được:

“Chắc chắn phải chia 5:5, ông rõ chưa?”

Thường Bác nghe thấy khóe môi giật giật, giả vờ như không nghe thấy, cúi đầu tập trung ăn đồ ăn trên đĩa, không ngẩng đầu lên nữa.

Khúc Tích trừng mắt nhìn anh và đá anh một lần nữa.

Thường Bác bình tĩnh dời ghế đến ngồi cạnh Bùi Nghiêu.

Thường Bác dời ghế, Khúc Tích cũng dời ghế.

Khi Thường Bác bị dồn vào chân tường, Khúc Tích lại đá anh.

Đá một lần, Thường Bác không phản ứng.

Đá hai lần, Thường Bác vẫn không phản ứng.

Khi đá lần thứ ba, Bùi Nghiêu đỏ mặt, quay đầu nhìn cô:

“Bao nhiêu người đang nhìn, rốt cuộc là cô muốn gì chứ?”

Nghe Bùi Nghiêu nói vậy, Khúc Tích sửng sốt, cúi đầu nhìn xuống bàn.

Không nhìn thì còn đỡ, vừa nhìn xuống, lòng Khúc Tích bỗng nhiên thắt lại.

Thường Bác, một kẻ nham hiểm, lúc này đã co chân lại, ba lần cô đá đều trúng vào  Bùi Nghiêu.

Khúc Tích lúng túng cười nói:

"Anh Bùi, tôi muốn nói đây là hiểu lầm, anh có tin không?"

Bùi Nghiêu không trả lời, nhưng ánh mắt lại rõ ràng là: Cô nghĩ thế nào?

Khúc Tích trừng mắt nhìn Thường Bác, người đang cố nén tiếng cười.

Có lẽ vì cảm thấy tiếc tiền cho bữa ăn, hoặc có lẽ vì tức giận với tâm trí kỳ lạ của Bùi Nghiêu mà Khúc Tích cứ tự rót rượu cho mình.

Khương Nghênh đã cố gắng thuyết phục cô hai lần nhưng không thành công.

Khi đến lúc thanh toán hóa đơn sau bữa ăn, Khúc Tích thành công chuốc bản thân say khướt.

Mọi người ra khỏi phòng, Châu Dị quẹt thẻ thanh toán, Khúc Tích ôm cổ Khương Nghênh lẩm bẩm.

"Nghênh Nghênh, tôi nhớ bà nhiều lắm đó!”

"Hôm nay tới nhà tôi ở đi. Từ khi bà sống với Châu Dị thì  chẳng ở nhà tôi nữa.”

Khúc Tích lẩm bẩm mấy câu, đột nhiên ánh mắt tập trung vào Bùi Nghiêu cách đó không xa, hạ giọng nói:

"Bà nghĩ xem, có phải cái tên Bùi Nghiêu không được lắp GPS khi xuất xưởng không?”

Khương Nghênh cười nói:

"Bà không biết vị trí của mình sao?"

Khúc Tích gật đầu lia lịa.

 

Khương Nghênh trò chuyện với Khúc Tích, một người đang say khướt, trong khi Thường Bác trả lời điện thoại và người quản lý yêu cầu anh quay lại công ty.

 

Thường Bác cúp điện thoại, tạm biệt Khương Nghênh:

"Nghênh Nghênh, công ty tôi có chuyện, nhờ bà lo cho Khúc Tích!"

Khương Nghênh nói:

“Ừ, ông đi một mình cẩn thận, đừng để phóng viên giải trí chụp được.”

Thường Bác vén mũ trùm áo khoác lên, đội vào, lấy khẩu trang trong túi ra đeo vào, rồi ra dấu tay “ok”.

Thường Bác rời đi không lâu, Châu Dị cùng Bùi Nghiêu thanh toán xong quay lại.

Châu Dị liếc nhìn Khúc Tích đang say khướt, nhướng mày:

"Đưa Khúc Tích về trước nhỉ?"

Khương Nghênh nói:

"Ừ, đưa bà ấy về trước đã."

Khương Nghênh nói xong liền đỡ Khúc Tích ra ngoài.

Ai có thể ngờ, mới vừa đi được hai bước, Khúc Tích bỗng nhiên thoát khỏi tay Khương Nghênh, một tay chống vào tường, thẳng lưng nói:

“Không cần tiễn tôi, tôi không say đâu, tôi có thể tự về nhà."

Nói xong, Khúc Tích lấy chìa khóa xe từ trong túi ra, lắc lắc trong không trung:

"Thấy chưa? Con Mer chị vừa nói đến đấy."

Khương Nghênh: "..."

Châu Dị: "..."

Bùi Nghiêu cau mày.

Nhìn Khúc Tích đang say, ba người đều im lặng một lát, Châu Dị cười nửa miệng và nói:

"Ông Nghiêu, nếu có chuyện gì thì về trước đi. Tôi thấy Khúc Tích đã say lắm rồi. Nếu không được, tôi sẽ bảo trợ lý Trần tới đưa cô ấy về."

Quai hàm Bùi Nghiêu mím chặt, anh im lặng, vài giây sau mới trịnh trọng nói:

“Tôi đưa cô ấy về.”

Châu Dị nghe vậy, quay đầu nhìn Bùi Nghiêu, hơi nhướng mày:

"Hả?"

Bùi Nghiêu:

“Đừng tưởng tôi không biết suy nghĩ sâu xa của ông.”

Châu Dị cố ý hỏi:

"Suy nghĩ sâu xa của tôi là gì?"

Bùi Nghiêu mím môi và không nói gì.

Khúc Tích say rượu nên liên tục ồn ào.

Trong khi Châu Dị đang nói chuyện với Bùi Nghiêu, cô đã bắt đầu ngồi xổm trên mặt đất và dùng chìa khóa xe Mercedes của mình cào xước gạch lát sảnh khách sạn.

Chìa khóa khá đắt. Gạch lát nhà hàng Vạn Hào cũng khá đắt.

Nhất thời không rõ ai đang gây hại cho ai.

Khương Nghênh ngồi xổm bên cạnh cô, ngăn cô lại:

“Đừng cào nữa.”

Khúc Tích không nghe.

Khương Nghênh nói: "Đắt đó."

Khúc Tích không nghe.

Khương Nghênh hạ giọng nói:

"Mình phải bồi thường đó."

Khúc Tích im lặng cất lại chìa khóa xe.

Khương Nghênh: "..."

Châu Dị nhìn về phía Khúc Tích đang gây chuyện, trầm giọng nói:

"Ông Bùi."

Bùi Nghiêu: "Hả?"

Châu Dị trêu chọc:

“Ông có chắc chắn là muốn đưa Khúc Tích về không?”

Bùi Nghiêu liếc nhìn Châu Dị nhưng không trả lời, vẻ mặt khó coi, bước đến, nắm lấy cổ tay Khúc Tích đi ra khỏi cửa khách sạn, trả lời bằng hành động.

Khương Nghênh thậm chí còn không nhận ra chuyện gì đang xảy ra, Khúc Tích đã bị Bùi Nghiêu kéo đi.

Khương Nghênh nghi hoặc nhìn Châu Dị.

Châu Dị bước đến đưa tay về phía cô:

“Đừng lo lắng, nhân phẩm ông Nghiêu rất đáng tin.”

Nói xong, Khương Nghênh đứng lên, cười nhẹ nói:

“Em chỉ không biết nhân phẩm của sếp Khúc có đáng tin hay không thôi.”

Đọc truyện chữ Full