Chương 3109
Nếu như lợi dụng nhà họ Cố để tạo chút áp lực cho công ty thì trên dưới công ty này đều sẽ hết lòng hầu hạ cô ta.
Không giống như bản thân cô ta, mỗi bước đi đều cần phải thật vững chắc, thật đúng đắn.
Cô ta trở thành bạn thân của Cố Niệm Noãn, mọi người đều nói cô ta là lá xanh làm nên cho đóa hoa.
Thật ra cô ta không muốn làm bạn thân của Cố Niệm Noãn chút nào, nếu như không phải thời thiếu nữ vừa nhìn đã yêu Cố Hy thì cô ta cũng không cần phải trăm phương ngàn kế đến vậy.
Nếu như Cố Hy chịu tranh giành tài sản thì dù ít dù nhiều cũng sẽ có phần của anh ấy.
Nếu vậy thì cô ta sẽ là bà chủ họ Cố danh chính ngôn thuận rồi, khi đó cố gắng thêm chút nữa không biết chừng có thể giãm lên đầu Cố Niệm Noãn, cô ấy sẽ phải gọi cô ta là “chị dâu” một cách kính trọng rồi.
Nghĩ thôi mà thấy sung sướng.
Nhưng khi vẫn chưa đạt được mục đích thì cô ta cần phải nhẫn nhịn.
“Đi thôi, cùng vào đi.” Thích Uyển Nhi khoác tay cô cùng đi vào công ty.
Quy mô công ty không lớn, chỉ chiếm một tầng của tòa nhà, tổng cộng có ba nhà thiết kế, đứng đầu chính là người sáng lập ra thương hiệu.
Bởi vì việc làm ăn dần dần tốt lên nên thương hiệu và danh tiếng cũng ngày càng tăng, vì thế cần truyên thêm nhiệt huyết tươi mới.
Thích Uyển Nhi đi theo chị Phương, còn cô thì được phân cho nhà thiết kế hàng đầu, cũng chính là bà chủ.
Đi theo bà chủ tất nhiên là học hỏi được nhiều nhất rồi.
Thích Uyển Nhi không khỏi đố kị với cô, cô không cần phỏng vấn mà lại có thể được phân cho nhà thiết kế giỏi nhất, dựa vào đâu chứ?
Cố Niệm Noãn cũng rất choáng váng, cô vừa ngồi xuống chỗ làm việc thì không ngờ đã có người gọi cô vào phòng làm việc.
Cô có chút hồi hộp, người trong văn phòng là sếp cao nhất của cô.
Cô thấy lo lắng, cảm thấy bản thân đi cửa sau như Thích Uyển Nhi nói vậy.
Nhưng cô quả thật không làm gì cả, cô cũng hỏi thử bố mẹ nhưng họ vốn đều không quan tâm đến việc của cô mà ủng hộ cô tự lực cánh sinh, làm việc mình muốn làm.
Cô hồi hộp đi vào thì nhìn thấy người phụ nữ ngồi trên ghế, quay lưng lại với cô, trong tay đang cầm một bản lý lịch của cô. Cô ấy quay người lại làm Niệm Noãn trợn tròn mắt.
“Bùi Viện?”
“Ừm, là tôi.”
“Là chị đã tuyển em vào sao, tại sao – chứ? Lễ nào bởi vì em là…”
“Chị biết khá rõ về em, xem lý lịch của em thì thấy em học cùng một trường với chị, chị cũng đã xem bảo vệ luận văn tốt nghiệp của em, rất xuất sắc. Hôm phỏng vấn đó rất tiếc là em đã không đến, em là người chị rất muốn xem bản thảo thiết kế nhất.”
“Không ngờ khi chị ra ngoài mua nguyên vật liệu lại gặp được em, chị vốn đã định từ bỏ rồi nhưng cuối cùng vẫn quyết định gửi tin nhắn cho em, xem em có muốn đến công ty của chị không.
Tình trạng của công ty hiện giờ em cũng thấy rồi đó, quy mô không lớn, nhân lực cũng có hạn, bây giờ đang ở thời kỳ đang phát triển, cần thêm nhiệt huyết tươi mới. Bây giờ thời đại thay đổi quá nhanh vì thế tôi cân các em.”
“Nhưng em… Em không có tham gia phỏng vấn.”
“Thiết kế của em đã nói lên tất cả, chị là người coi trọng năng lực, hơn nữa em vẫn còn ba tháng thử việc, nếu như em không đạt thì chị vẫn sẽ loại bỏ em.