“Tần Ninh!”
Lam Nhược Vân quát to: “Thái Thai tiên tông bọn ta coi ngươi như khách quý mà Lam Nhược Vân ta chính là đệ tử nòng cốt của Thái Thanh tiên tông, không phải người ngươi muốn giết thì giết!”
“Ồ?”
Thế hả?”
Tần Ninh cười nói: “Vậy ngươi nói xem, sư phụ của ngươi trong Thái Thanh tiên tông là ai?
Ai là người có quan hệ tốt nhất với ngươi để ta giết luôn một thể, thấy sao?”
Lam Nhược Vân nghe vậy, khí trong ngực cuồn cuộn.
Lý Uyển Thanh đáp xuống.
“Uyển Thanh!”
Lam Nhược Vân nhìn về phía Lý Uyển Thanh rồi nói: “Tên Tần Ninh này kinh người quá đáng, Thái Thanh tiên tông ta coi hắn làm bạn, nhưng ngươi xem hắn đang làm gì kia?”
Lý Uyển Thanh nghe vậy bèn nhìn sang Lam Nhược Vân rồi nhìn qua Tần Ninh, không nói lời nào.
“Uyển Thanh, ngươi...” “Nhược Vân tỷ...”, Lý Uyển Thanh cầm kiếm nhìn Lam Nhược Vân, đau đớn khôn nguôi nói: “Mục Thu Thiến chết thế nào?”
Vừa nghe câu hỏi ấy, Lam Nhược Vân thẫn thờ, quát ngay: “Cô ta ra ngoài làm nhiệm vụ với ta, bị Dị tộc bao vây, chúng ta có tổng cộng mười người nhưng cuối cùng chỉ còn ba người ta, Tông Càn VÀ Tông Đồng sống sót...” “Vậy Sở Lan chết thế nào?”
Vừa nghe thế, Lam Nhược Vân bèn nói: “Ta với Sở Lan có tình chị em, lần ấy, Sở Lan qua đời, hai tay ta bị chém lìa, là sư phụ ngươi đã giúp ta mọc lại tay, ngươi...” “Phải không?”
Lý Uyển Thanh nói tiếp: “Kỳ Cừu, Chu Hà Ngữ, Diệu Thông Nguyên, bọn họ thì sao?
Bọn họ đều trùng hợp lần lượt chết dưới tay Dị tộc phải không?”
Lam Nhược Vân vừa định phản bác.
Lý Uyển Thanh đã tiếp lời: “Mà ngươi, Tông Càn với Tông Đồng lại luôn có đủ loại nguyên nhân sống sót không thể giải thích được, lần hiểm nguy nhất cũng chỉ là đạo cơ của Tông Đồng ca suýt nữa bị hủy hoại, không thể đột phá Tiên Quân, nhưng... kết quả... lại đều là cả ba người các ngươi sống sót!”
Sắc mặt Lam Nhược Vân dần lạnh xuống.
Cô ta quay sang nhìn vào Tần Ninh, hừ nói: “Ta rất hiếu kỳ dù Lý Uyển Thanh có lòng nghi ngờ nhưng cũng không thể chắc chắn trăm phần trăm, mà ngươi... làm sao lại có thể khẳng định được chứ?”
“Muốn biết à?”
Tần Ninh cười nói: “Ở dãy núi Thái Giang, ngươi đã lòi đuôi, nhưng mà khi đó vạch trần ngươi chẳng được gì”.
“Bây giờ...”, Tần Ninh nhìn xung quanh.
“Ta cảm thấy rằng trong Thái Thanh tiên tông, Cảnh Hỏa tộc với Hàn Mị tộc sắp xếp không ít người vào và ngươi là người đầu tiên”.
“Hiện tại, thừa dịp tất cả mọi người đều đang ở đây, ta muốn hỏi ngươi một chút, ngoại trừ ngươi ra thì còn có ai là người của Dị tộc nữa!”
Lam Nhược Vân lạnh giọng nói: “Ngươi tưởng rằng hôm nay có nhiều tiên đế thuộc tam đại thế lực tề tựu về đây thì mình nắm chắc thắng lợi rồi hả?”
Cô ta vừa dứt lời.
Lý Uyển Thanh quát ngay: “Nhược Vân tỷ!”
Tiếng quát này khiến Lam Nhược Vân ngẩn ra.
“Ngươi không biện minh cho mình chút nào sao?”
Lý Uyển Thanh gần như rít lên: “Mục Thu Thiên là bạn thân nhất của ta cũng coi như chị gái, còn tên Sở Lan kia... tên Sở Lan kia lại vô cùng thích ngươi!”
“Vì sao, vì sao ngươi lại làm phản tiên, cùng bọn chúng... cùng chúng hủy diệt gia đình của chúng ta chứ?”
“Phản tiên?
?
?”
Lam Nhược Vân cười nhạo nói: “Làm sao?
Ở chung với Dị tộc thì chính là phản tiên à?
Ai quy định Dị tộc là kẻ ác còn Tiên Giới chúng ta đều là người tốt chứ?”