Phá thai?
Ai mang thai?
Lẽ nào là...
Vân Tử Lăng?
Nhưng cô ta tại sao lại đòi Hoắc Ảnh Quân phí phá thai chứ?
Trong phút chốc, đại não của tất cả mọi người xoay vòng trăm nghìn lần.
Ngay lập tức, một ý nghĩ xuất hiện, Vân Tử Lăng mang thai rồi, đứa bé là con của Hoắc Ảnh Quân!
Đôi mắt thâm thúy của người đàn ông lóe lên, sau đó, anh ta xỏ tay vào túi quần, khóe miệng khẽ nhếch lên nở nụ cười nhàn nhạt, bộ dạng biếng nhác nói một cách lả lướt: “Làm sao để chứng minh đứa bé là của tôi?”
Vân Tử Lăng cười ngọt ngào: “Bởi vì...”
Lời nói vừa dứt, cô khẽ cười: “Có bằng chứng!”
Lời vừa nói ra, trên màn hình lớn kia, lại đã xuất hiện một cảnh tằng tịu.
Mà cảnh này lại là của hai tháng trước, một màn kia của bọn họ ở trong nhà vệ sinh.
Mọi người giống như xem một màn kịch lớn, miệng há hốc như quả trứng gà đầy kinh ngạc.
Hoắc Chấn Vũ vốn bình tĩnh rốt cuộc cũng phải cau mày, ánh mắt ông lạnh lùng, vệ sĩ ở bên cạnh nhanh chóng đi tìm người đăng tải đoạn video.
Vân Tử Diễm nhìn một màn ân ái này, máu dồn lên não, cô ta toát mồ hôi đau đớn ôm lấy lồ ng ngực mình.
Khúc Tân cũng biết chuyện này lớn rồi, vội vàng bắt đầu thu xếp cho người đi sơ tán khách khứa.
Bà Khúc vội vàng đi xuống, đi đến bên cạnh Vân Tử Lăng: “Cô Vân, có chuyện gì cũng không thể nhân lúc này nói ra chứ?”
Vân Tử Lăng liếc nhìn bà Khúc một cái, cười nhạt, cũng không trả lời bà ta, mà nhìn về phía Hoắc Ảnh Quân.
“Anh rể, lỗi lầm anh phạm phải, có thể trả giá cho hành vi của mình hay không?”
“A… a... tại sao, tại sao... đau, đau đớn quá...” Vân Tử Diễm ôm ngực hét lớn, cả người bởi vì kích động mà run lên.
“Tử Diễm, con gái của tôi, hu hu hu, Tử Diễm.” Cố Di Nhân cũng vội vàng quỳ trên mặt đất, nắm lấy tay của Vân Tử Diễm khóc lớn.
Khúc Tân nhanh chóng cho người sắp xếp mọi người rời đi, nhưng những vị khách kia đã nghiền xem cảnh này, ai cũng không chịu rời đi.
Kết quả dẫn đến, hội trường có chút hỗn loạn.
Nhưng, bất kể là tiếng nói ồn ào hay tiếng chân gấp gáp, Vân Tử Lăng từ đầu đến cuối vẫn dửng dưng nhìn về phía người đàn ông kia.
“Mang thai rồi?”
“Đúng!” Vân Tử Lăng nhìn thẳng vào mắt anh ta, sau đó lấy từ trong túi ra một tờ siêu âm, đưa cho anh ta “Được hai tháng”
Người đàn ông nhìn lướt qua tờ kết quả siêu âm, sau đó cười một tiếng: “Cô cảm thấy tôi sẽ quan tâm đến đứa trẻ này sao? Hử?”
Vân Tử Lăng nâng khuôn mặt thanh tú và xinh xắn, gương mặt tràn đầy sự vui vẻ, ý tứ tẻ nhạt hiếm thấy: “Tôi biết anh không để tâm, nhưng, có người sẽ để tâm đến nó!”
Lời vừa nói ra, bản kết quả trong tay cứ thế rơi xuống chân cô.
Trên tờ giấy siêu âm kia, một bóng mờ nhỏ như hạt đậu xuất hiện trước mặt cô thật chói mặt.
“Mày mày… mày...” Vân Tử Diễm khuôn mặt hung dữ, nhìn chằm chằm cô ánh mắt giống như đang muốn gi3t chết cô ngay lập tức!
“Vân Tử Lăng cô có biết xấu hổ không vậy?” Khúc Tịnh Kỳ đứng vậy, ánh mắt lạnh lùng khác thường.
Vân Tử Lăng nhìn sang Khúc Tịnh Kỳ, ánh mắt không có mấy thay đổi: “Bác gái, bác xem kĩ đoạn video kia, là con trai bác c**ng hi3p cháu, không phải là cháu chủ động dâng mình đến cửa!”
Trong video, nhìn không rõ biểu cảm của cô, nhưng có thể nhìn thấy rõ ràng là Hoắc Ảnh Quân tức giận ép cô dựa vào cửa làm ra loại chuyện đấy...
“Mày, mày thật là hèn hạ!” Vân Tử Diễm thốt lên, tức giận đến mức lồ ng ngực
“Đương nhiên, nếu như anh không muốn trả phí này, vậy thì tôi sẽ sinh đứa bé này ra, đến lúc đó...”
Cô không nói ra toàn bộ cả câu.
Nhưng, những lời phía sau chưa nói ra kia, mới cho mọi người những ý nghĩ vô tận.
Vân Tử Diễm không nói gì, căm ghét nhìn chằm chằm cô.
Nếu như, cô sinh ra một đứa bé gái thì không có vấn đề gì.
Nhưng nếu như là con trai thì...
Đến lúc đó khó tránh được Khúc Tịnh Kỳ sẽ không dao động...
“Hu hu hu, Vân Tử Lăng, em muốn tiền, chị có thể đưa toàn bộ tiền chị có cho em, nhưng sao em có thể vì mục đích này của mình mà không từ thủ đoạn tính kế với anh ấy chứ, được, em sinh đi, chỉ cần là con của Ảnh Quân, chị bằng lòng nuôi dưỡng nó, em không cần phải đòi tiền anh ấy! Chị cho em, chị cho em có được không...” Vừa nói, Vân Tử Diễm vừa khóc lớn lên: “Ôn Nhược Vũ, đưa túi cho mình, mình đưa cho em ấy chi phiếu, chị đưa tất cả tiền của chị cho em...”
Ôn Nhược Vũ là phù dâu, tay đang cầm túi xách, cau mày: “Tử Diễm, cậu quá lương thiện rồi đi, cô ta là nhìn thấy cậu lương thiện mới tính kế với cậu như vậy đó!”
Vân Tử Diễm lau nước mắt: “Không quan trọng, em ấy muốn gì mình đều cho, chỉ cần em ấy sinh đứa bé ra, đừng làm hại đứa trẻ, đó là... đó là... đó là con của Ảnh Quân...”
Những vị khách khứa đứng vây xung quanh vẫn chưa rời đi.
Nghe thấy những lời Vân Tử DIễm nói này, không ai là không động lòng.
Đến Khúc Tịnh kỳ vốn bởi vì Vân Tử Lăng mang thai, mà trong lòng còn đang do dự, đến giờ phút này hoàn toàn tan vỡ.
“Cần tiền đi phá thai đúng không? Được, tôi cho cô!” Khúc Tịnh Kỳ đứng dậy, vẫy tay một cái, nhanh chóng có người đi tới.
Sau vài giây, Khúc Tịnh Kỳ liền vứt lên mặt Vân Tử Lăng một tờ chi phiếu: “Nhà họ Hoắc cái gì cũng không có, có cũng chỉ là tiền, bây giờ cho cô, cút đi!”
Tấm chi phiếu rơi xuống chân cô, Vân Tử Lăng nhướng mày, cúi người, nhặt tấm chi phiếu lên, nhìn con số trên đó.
“Cảm ơn bác gái!”
“Cút.......” Khúc Tịnh Kỳ giận giữ quát.
Vân Tử Lăng gật đầu, bỏ tờ chi phiếu vào trong túi, rồi nhìn bọn họ: “Tiếp tục, tiếp tục!”
Nói xong, liền xoay người định rời đi.
“Như vậy liền đi rồi sao?” Giọng nói nhàn nhạt của người đàn ông vang lên.
Vân Tử Lăng nhướng mày nhìn Hoắc Ảnh Quân, gương mặt anh tuấn của người đàn ông vô cùng bình tĩnh, đôi mắt đen sâu thẳm giống như không hề bận tâm.
“Tôi nói cho cô biết, nếu như không phá bỏ, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô!” Đột nhiên, giọng nói tức giận của Khúc Tịnh Kỳ phía sau truyền đến.
“Cô!” Lúc này, Khúc Tịnh Quân không nhịn được nữa lên tiếng, kéo Khúc Tịnh Kỳ lại, ý bảo bà đừng nói nữa.
Khúc Tịnh Quân lúc này, trong lòng vô cùng sửng sốt.
Thậm chí có chút chưa hoàn hồn lại.
Chỉ vì mọi chuyện xảy ra quá đột ngột.
Vân Tử Lăng cười thầm, không quay đầu lại, mà đối mặt với đôi mắt sâu thẳm của Hoắc Ảnh Quân kia.
Lập tức, nở một nụ cười đầy ẩn ý: “Anh có cùng suy nghĩ với mẹ anh đúng không?”
Lúc nói, cô cũng không nhìn xem biểu cảm của anh, mở túi xách, lấy trong đó ra một lọ thuốc.
Xoay người, nhìn về phía Khúc Tịnh Kỳ, lắc lọ thuốc trong tay, châm chọc nói: “Không phải ai cũng đều hy vọng mang thai máu mủ của nhà bà, uống cái này, hai bên không ai nợ ai!”
Nói xong, cô mở nắp lọ thuốc, đổ ra mấy viên thuốc vào lòng bàn tay.
Một giây sau, không nghĩ ngợi gì, há miệng đưa tay lên định uống xuống số thuốc đó...
Nhưng, tay của cô lại bị ai đó ngăn lại giữa không trung.
Hoắc Ảnh Quân hơi rũ mắt xuống, kéo cô vào trong lòng, giọng nói mang theo chút tức giận: “Vân Tử Lăng, cô cũng thật độc ác!”
“Hì” Trong giọng nói của cô mang theo một nụ cười nhẹ, giống như chế nhạo: “Anh rể, chắc anh sẽ không muốn lấy lại mười lăm tỷ này chứ?” Lông mày cô cau lại: “Tôi sẽ không trả lại đâu!”
Vừa nói, cô vừa rút tay mình ra, xoa tay.
Hoắc Ảnh Quân cười lạnh một tiếng, đột nhiên nắm lấy cắm cô, ánh mắt trở nên lạnh lẽo sắc bén, giọng nói trầm thấp mang theo ý cười lạnh lẽo: “Cô nhọc tâm gây ra một màn này, cô nỡ phá bỏ đi đứa bé sao, hửm?”
Nghe thấy vậy, Vân Tử Lăng nhướng mày, lãnh đạm nhìn anh: “Tổng giám đốc Hoắc, tôi nghĩ anh có thể đoán sai rồi, với tôi mà nói, không có gì có thể só sánh được với tiền!”
“Vậy sao?” Đôi mắt người đàn ông thâm sâu như biển đen, nhìn cô: “Ba trăm tỷ, sinh đứa bé ra!”
“Ồ!” Mọi người kinh ngạc ồ lên.
Ba trăm tỷ...
CMN muốn sinh bao nhiêu đứa chứ?
Vân Tử Diễm ở trên sân khấu sững sờ.
Khúc Tịnh Kỳ cũng giật mình.
“Không phải cô thích tiền sao, ba trăm tỷ, có đủ không?”
Vân Tử Lăng nhìn chằm chằm anh, khuôn mặt phút chốc trở nên lạnh lẽo: “Muốn đứa bé?”
Người đàn ông không nói gì, chỉ là trong đôi mắt sâm thẩm kia nhìn ra ra cảm xúc của anh trong đó.
“Được, có điều, anh phải lấy tôi, tôi không muốn đứa con mà tôi sinh ra là con ngoài giá thú!” Cô nhướng mày nhìn anh đầy khiêu khích.
Tất cả mọi người lại lần nữa cả kinh, cô ta, cô ta quá không biết xấu hổ đi!
“Được!”
Mọi người: "..."
Vân Tử Lăng: "..."
Vân Tử Lăng sững sờ, thật sự choáng váng.
Lần đầu tiên, cô bỗng nhiên cảm thấy mình không dám nhìn thẳng vào mắt anh ta.
Bởi vì, cô hoàn toàn không có cách nào để làm rõ, người đàn ông này rốt cuộc đang nghĩ thế nào.
Mà càng khiến cô cảm thấy sợ hãi là, đôi mắt của người đàn ông này quá sắc bén...
Dường như có thể nhìn thấu cô một cách dễ dàng.
“Thế nào? Không dám?’ Thấy cô đứng sững sờ, người đàn ông không khỏi chế nhạo bên tai cô.
Vân Tử Lăng cau mày, nhanh chóng hoàn hồn, cô nhìn người đàn ông khó lường nà, đột nhiên bật cười: “Được, bây giờ lập tức đi đăng ký kết hôn!”
“Được, ngay bây giờ đi!” Trong giọng nói của anh ta mang theo một chút cưng chiều đến anh cũng không thể nhận ra.
“Ảnh Quân...” Đột nhiên, Vân Tử Diễm lên tiếng.
Ảnh Quân quay lại nhìn Vân Tử Diễm, ánh mắt đột nhiên trở nên trầm tĩnh.
“Ảnh Quân... anh anh đang làm cái gì vậy? Anh muốn.... anh muốn lấy em ấy?” Cả người Vân Tử Diễm run lên lợi hại, trái tim cô như muốn chết lặng, cô cảm thấy vô cùng đau đớn không cách nào hít thở được: “Tại sao? Tại sao?”
“Ảnh Quân, con đang nói linh tinh cái gì đấy?” Khúc Tịnh Kỳ lớn tiếng quát anh.
Lúc này, Hoắc Chấn Vũ cũng đi tới: “Con có biết mình đang làm cái gì không?”
Hoắc Ảnh Quân nhìn bố của mình: “Không lúc nào rõ ràng hơn lúc này!”
“Ảnh Quân... Ảnh Quân...” Vân Tử Diễm loạng choạng đứng dậy, Cố Di Nhân vội vàng đỡ cô.
Khúc Tịnh Kỳ thấy vậy cũng vội vàng đỡ cô ta: “Tử Diễm đừng gấp, đừng gấp gáp!”
“Ảnh Quân, em làm sai ở đầu? Anh nói cho em biết.... em sửa có được không.... đừng bỏ em... đừng...” Vân Tử Diễm bật khóc.
Lần này cô không còn giả vờ nữa, cô ta khóc thật sự rất đau lòng.
Cô ta dùng mọi thủ đoạn, trước mắt đã sắp thành công rồi, lại đột nhiên bị người khác chặt đứt, làm sao cô có thể nhịn được?
Thấy vậy, Vân Tử Lăng nhún vai: “Tổng giám đóc Hoắc, hình như có rất nhiều người không hài lòng việc anh lấy tôi, anh có muốn suy nghĩ một chút không?”
Kỳ thực, lần này cô tới, vốn không phải là muốn gả cho anh ta.
Thứ nhất, mục đích cô đến đây là để phá hôn lễ của Vân Tử Diễm.
Thứ hai, cô cần tiền, cô cần vốn để khởi nghiệp, để thực hiện những kế hoạch trong tương lai.
Thứ ba, đối với sự độc ác của Vân Hâm Bằng, cô rất rõ, nếu như để ông ta biết mình lại đến thành phố Nam Dương, tất nhiên sẽ không bỏ qua cho cô.
Nến, cô xuất hiện trong buổi hôn lễ này.
Bất luận cuối cùng danh tiếng của cô trở nên tốt hơn hay là trở nên hỏng bét.
Nhưng, kết cục chỉ sẽ khiến cô càng nổi tiếng, càng thu hút sự chú ý của mọi người.
Đến lúc đó, Vân Hâm Bằng muốn đối phó cô, cũng không dễ dàng như vậy!
Chỉ có điều...
Cô nhíu mày, nhìn sang người đàn ông bên cạnh, anh ta rốt cuộc có biết mình đang làm cái gì không?
“Đừng bỏ lại em có được không.... Ảnh Quân.... Ảnh Quân...” Vân Tử DIễm đột nhiên ngã xuống đất: “Em đã làm sai cái gì, em sửa, em sửa có được không...”
Mọi người nhìn cô ta khóc thương tâm như vậy, đối với Vân Tử Lăng càng không có cảm tình tốt.
“Ảnh Quân, con thật sự muốn lấy người phụ nữ kia sao?” Khúc Tịnh Kỳ vội vàng lên tiếng.
Hoắc Ảnh Quân không nói gì, chỉ là tăng lực ở tay ôm eo cô.
Ngay lập tức, ôm cô đi ra ngoài.
“Vân Tử Diêm, Tử Diễm, Tử Diễm ngất rồi!” Cố Di Nhân vội vàng hét lớn lên: “Mau gọi xe cấp cứu, gọi xe cấp cứu!”
“Con không quan tâm đến Tử Diễm, lẽ nào con cũng không quan tâm đến Thái Hi Vân sao?” Khúc Tịnh Kỳ thấy Vân Tử Diễm ngất, lập tức hét lớn.
Nghe đến đây, Hoắc Ảnh Quân dừng bước.
Vân Tử Lăng cau mày, Thái Hi Vân?
Cô ta lại là ai?
“Con nhìn xem con đã làm cái gì rồi, con muốn làm tức chết con bé sao? Con đừng quên, trên người con bé có trái tim đáng giá hàng mấy chục tỷ của Hi Vân đó!”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phu Nhân Mỗi Ngày Đều Muốn Chạy Trốn
Chương 64
Chương 64