Ngày hôm sau.
Tô Nhã Kỳ vì chuyện đi Phù Tang, đã xin nghỉ học ở trường vài ngày.
Tâm trạng cô hôm qua không tốt, vốn dĩ muốn đợi chú Hoắc trở về rồi mới nói.
Nhưng mà, đợi đến mười hai giờ chú Hoắc vẫn chưa về.
Bác Phan nói với cô rằng chú ấy đang ở tiệc rượu, tối nay sẽ về rất muộn, vì vậy cô hãy nghỉ ngơi sớm để sáng mai không bị muộn học.
Vậy nên, buổi sáng lúc cô tỉnh dậy, chú Hoắc còn chưa dậy, cho nên cô liền đến thẳng trường.
“”Nhã Kỳ!””
Lâu rồi không gặp, thật là nhớ mà.
Tịch Hạ ôm lấy Tô Nhã Kỳ một lúc lâu.
Tô Nhã Kỳ đương nhiên rất vui, còn đặc biệt mua cho cô ấy một món quà.
“Nhã Kỳ, cậu thật tốt với tớ!” Tịch Hạ cầm quà mà trong lòng vô cùng vui vẻ.
Trên thực tế, cô ấy không bao giờ thiếu những món đồ xa xỉ, cả bố và mẹ đều sẽ mua chúng cho cô.
Nhưng mà, là quà từ bạn thân tặng cho, dù chỉ là một món quà nhỏ bình thường thôi, cô đều cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
“Tuy cậu mới không đi học mấy ngày, nhưng tớ luôn cảm thấy như thể cậu đã không ở đây cả thế kỷ ấy.” Tịch Hạ cong miệng nói, mặt hiện vẻ không nỡ.
Tô Nhã Kỳ khẽ cau mày, vươn tay sờ sờ mặt của cô, “”Hạ à, làm sao vậy, sao lại gầy đi nhiều thế này?””
Tịch Hạ giật mình, theo phản xạ có điều kiện sờ sờ mặt của mình, “”Mình gầy rồi ư?””
“Đúng vậy, mặt cậu gầy đi hẳn một vòng rồi đấy. Mấy ngày nay không ăn uống cẩn thận ư?” Tô Nhã Kỳ rất lo lắng.
Ánh mắt của Tịch Hạ đột nhiên chùng xuống, cô chỉ có thể nhỏ giọng nói “”Anh trai tớ mấy ngày nay nghỉ phép””.
“Ừ?” Tô Nhã Kỳ không hiểu, anh trai cậu ấy nghỉ phép thì có liên quan gì đến việc có bị gầy đi hay không?
Tịch Hạ vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ mặt của cô, liền biết cô không hiểu nên vội vàng chuyển đề tài, “Được rồi, đừng nói về tớ nữa, con gái mà, gầy đi tí là bình thường, nói tớ nghe mẹ chồng cậu đối xử với cậu như nào””
Thấy cô đổi chủ đề, Tô Nhã Kỳ cũng chỉ nghĩ là trời nóng quá nên ăn không ngon, rồi tiếp lời nói tiếp.
“À đúng rồi, Hạ, vào buổi chiều chúng mình có hai tiết thôi. Sau giờ học cậu có muốn đến nhà tớ chơi không?” Tô Nhã Kỳ vội vàng nắm lấy tay cô nói.
“”Hả? Tới nhà của cậu á?””
“”Ừ, chú Hoắc nói, cho phép tớ làm bạn thân với cậu, chú ấy nhất định sẽ chào đón cậu đến nhà thôi. Tan học xong đi cùng nhau, được không? Tớ sẽ nhờ bác Phan chuẩn bị cho cậu nhiều món ngon, để cậu bồi bổ lại chút. “”Nhìn bạn mình gầy như vậy, cô thực sự thấy rất đau lòng.
Tịch Hạ im lặng một lúc.
[ Tịch Hạ, mấy ngày nay anh ở nhà, ngày nào em cũng phải về nhà đúng giờ. Nếu em về chậm một phút, thì trên giường phải thêm một phút nữa, chậm nửa tiếng … Hừ, cứ chịu dày vò suốt đêm đi! ]
Bất giác, cô rùng mình.
Người đàn ông đó sức lực thật sự rất lâu, vô cùng đáng sợ.
Lần nào hành hạ cô cũng khóc lóc cầu xin.
Nếu cô mà thực sự về nhà muộn nửa tiếng, hậu quả đúng là vượt quá sức chịu đựng của cô mất!
“”Hạ …”” Thấy cô không lên tiếng, Tô Nhã Kỳ cất tiếng gọi.
“Hả?” Tịch Hạ vội vàng hoàn hồn, nhìn cô đang lo lắng, cười nhẹ nói: “Ừm, Nhã Kỳ, cậu có thể đến nhà tớ chơi không, được không? Anh trai tớ về nghỉ phép rồi, quản tớ chặt lắm, đợi anh ấy đi rồi, tớ sang nhà cậu chơi được không? Chiều nay qua nhà mình nhé, mẹ tớ cũng nhớ cậu lắm! “”
Tô Nhã Kỳ trong đầu hiện lên dáng vẻ dịu dàng của mẹ Tịnh, khóe miệng không khỏi nở nụ cười, “”Được rồi, để tớ đi gọi điện thoại cho bác Phan báo một tiếng.””
“Ừ!” Tịch Hạ vội vàng cười một tiếng.
Sau một lúc.
Chuông reo.
Giáo viên bước vào lớp.
Mọi người vội vàng ngồi xuống nhìn lên phía bục giảng.
“”Tớ đã gọi cho mẹ rồi, bảo bà bà nấu thêm vài món cậu thích nha”” Tịch Hạ thì thầm nói.
“Ừ được!” Tô Nhã Kỳ cũng rất vui vẻ.
Bởi vì bác Phan đã đồng ý cho cô đến nhà Tịch Hạ làm khách, đến lúc đó sẽ có tài xế của công ty đưa cô đi.
Chỉ có điều không thể để cô chạm vào rượu.
“”Các em, hôm nay trong lớp ta có một học sinh mới chuyển đến, là một bạn học sinh tốt với tư chất xuất sắc toàn diện, nào, chúng ta hãy cho một tràng pháo tay chào đón Tô Mai!””
Nụ cười của Tô Nhã Kỳ đột nhiên cứng lại.
Tô Mai?
Lúc này, Tô Mai cả người mặc đồ hiệu, trang điểm nhẹ nhàng xuất hiện.
Cô ta nhìn về phía mọi người tự giới thiệu bản thân một cách rất khiêm tốn.
Các bạn nữ trong lớp tự nhiên hết lời giễu cợt, khinh thường cô.
Thế nhưng, thật không ngờ, sau khi giáo viên nói xong, tất cả mọi người đều choáng váng.
Từ khi còn nhỏ, Tô Mai đã giành được nhiều giải thưởng lớn khác nhau.
Thư pháp, thư họa, viết chữ, và thậm chí khiêu vũ, đúng vậy, piano, cờ vua, thư pháp và hội họa đều thành thạo, và tất cả đều ở trình độ cao nhất.
Hơn nữa, học lực của cô ấy cũng rất xuất sắc.
Một cô gái xuất sắc như vậy đúng là điều khiến giáo viên yêu quý.
Tô Nhã Kỳ không hề nghe rõ giáo viên nói gì, mà là run rẩy nhìn cô ta.
Tại sao, tại sao cô ta cứ phải như âm hồn không tan đi theo cô thế?
Một lúc sau.
“”Vậy được rồi, Tô Mai, em ngồi trước mặt Tô Nhã Kỳ đi, tình cờ có một chỗ trống ở đấy.””
“Cảm ơn cô giáo!” Tô Mai nhẹ nhàng mỉm cười rồi bước xuống khỏi bục giảng.
“Nhã Kỳ cậu bị sao thế?” Tịch Hạ rõ ràng cảm thấy cô run lên, hai viền mắt cũng dần trở nên đỏ hồng.
Lúc này Tô Mai đi tới phía trước ngồi xuống, tươi cười nhìn lại cô, “”Em gái à, chị đến cùng em học đây!””
Nói xong, chị ta quay lại và bắt đầu thu dọn sách vở.
Tịch Hạ sửng sốt, quay đầu nhìn Tô Nhã Kỳ, “”Chị gái, cậu ấy là chị gái cậu ư?””
“Không phải!” Tô Nhã Kỳ dứt khoát từ chối mà không hề nghĩ ngợi.
Tô Mai ngồi phía trước cũng không thèm để ý, ai thèm làm chị của mày chứ.
Tất cả những gì cô ta phải làm là hỏi về người đàn ông đó và giành được anh ấy.
Đây chính là mục đích của cô ta.
Một buổi học nhanh chóng kết thúc như vậy.
Sau khi tan học, Tô Mai quay đầu nhìn cô, “”Nhã Kỳ, hôm qua em làm gì mà tức giận như vậy? Bố mẹ chị không phải là vì muốn tốt cho em à. Lại còn, để chị chuyển trường đến chăm sóc em. Em ấy, đúng là khiến cả nhà lo lắng mà!””
“Tô Mai!” Tô Nhã Kỳ nhìn cô nói từng chữ một: “Tôi nói cho chị nghe một lần nữa, tôi không phải là em gái của chị, mà tôi cũng không có chị như này!”
Nói xong trực tiếp rời khỏi chỗ ngồi.
Tịch Hạ sửng sốt, vội vàng đuổi theo.
————
“Thật không biết xấu hổ!” Tịch Hạ rất tức giận “Đừng sợ Nhã Kỳ. Ở trường tớ sẽ bảo vệ cậu. Khi nào tan học, cậu yên tâm ngồi xe về nhà. Đừng để cậu ta lại gần cậu. Cậu ta nhìn đúng là kiểu giả vờ ngây thơ muốn dụ dỗ chú Hoắc của cậu mà! “”
Tô Nhã Kỳ gật đầu, “”Hiện tại tớ không sao rồi, chỉ có một mình chú Hoắc, tớ sẽ không để chị ta cướp đi!””
“”Vâng tôi sẽ giúp bạn!””
Tịch Hạ an ủi cô ấy một lúc, tâm trạng của Tô Nhã Kỳ cuối cùng cũng hồi phục trở lại.
Chẳng mấy chốc, hai tiết học buổi chiều đã kết thúc.
Tiếng chuông vừa vang lên, Tịch Hạ đã nhìn Tô Nhã Kỳ cười nhìn cô thu dọn cặp sách: “”Thu dọn nhanh lên, mẹ tớ nói có làm bánh ngọt cho cậu đấy, ngon lắm.””
Tô Nhã Kỳ nghe được lời này mà động tác tay nhanh hơn.
“Em đi đâu vậy?” Tô Mai đặt cặp sách lên bàn của Tô Nhã Kỳ, “Cho chị đi cùng đi!
Tịch Hạ nhíu mày, nhìn cô, sau đó cười nhạt, ném cặp sách cô ta xuống đất, “”Xin lỗi, chúng tôi không quen cậu!””
Tô Mai kinh ngạc nhìn cô, “”Sao cậu lại ném cặp sách của tôi?””
Tịch Hạ không thèm cùng cô nói chuyện, nhìn Tô Nhã Kỳ, “”Chuẩn bị xong chưa, chúng ta đi thôi, tài xế đang đợi ở cổng!””
Tô Nhã Kỳ vội vàng gật đầu, cầm cặp sách cùng cô đi.
“Đứng lại!” Tô Mai cầm cặp sách chắn ở trước mặt họ. “Tô Nhã Kỳ, em, ý em là gì hả, chị đều đã hạ giọng cúi mình nói chuyện với em rồi mà em còn muốn như nào? Chuyện của bố em nhà chị không hề mong muốn như vậy mà. Không phải đã giải thích cho em nghe rồi ư? Lúc đó nhà chị đang ở nước ngoài! “”
Tô Nhã Kỳ không nói, dùng ánh mắt xa lạ nhìn cô ta.
“”Chị biết em giận. Giận nhà chị không trở về. Nhưng dù sao chúng ta cũng là người thân. Làm sao lại có thù với nhau được? Hồi nhỏ không phải toàn chị dẫn em đi chơi sao? Em đều quên hết rồi à?””
Các bạn cùng lớp chưa về hết đã bắt đầu bàn tán xôn xao. Này, đó là chị gái của Tô Nhã Kỳ à?
“Dẫn tôi đi chơi?” Tô Nhã Kỳ nhìn thẳng hướng cô ta, ánh mắt dần dần mờ mịt. “Cái gì gọi là dẫn tôi đi chơi, là trộm đồ chơi yêu thích của tôi, trộm tranh của tôi, trộm tất cả ánh nhìn của mọi người. Tất cả ưu điểm đều là của chị, tôi thì là con bé vừa đáng yêu vừa ngốc nghếch, tôi thay chỗ của chị, phải không? “”
Tô Mai cau mày, “”Em nói cái gì, thế này khác nào em vu oan cho chị à?””
“”Chị bị oan? Vậy chuyện bức tranh năm mười ba tuổi tham gia cuộc thi vẽ của thành phố là như nào? Bức tranh đó rõ ràng là tranh của tôi, chị dựa vào đâu mà lấy đi? Dựa vào đâu đem tranh của tôi giật giải nhất?”” Nhã Kỳ chợt rống lên, “”Lúc đó tôi ngu ngốc không hiểu. Chị giải thích cho tôi là chị giúp tôi đăng ký, nhưng là viết nhầm tên của chị. Chị không có cố ý. Ừm, tôi tin tưởng chị, Tôi không nói với ai cả. Bởi vì chị nói rằng một khi bị lộ ra ngoài, chị sẽ bị mắng! “”
Vừa nói, nước mắt cô vừa rơi xuống. “”Mãi sau này, tôi mới biết là do chị cố ý. Tất cả lòng tốt của chị đối với tôi đều là giả tạo. Tôi đã nghe thấy tận tai trong bữa tiệc sinh nhật của chị, tôi chẳng qua chỉ là một đứa ăn theo ngu ngốc!””
Tô Mai choáng váng.
Cô ta biết từ khi nào?
“Chị cũng là kẻ dối trá như cha mình thôi, cả gia đình chị đều dối trá. Tôi không có một người chị gái như chị!” Tô Nhã Kỳ lại gào lên.
Nếu, nếu không phải do họ.
Bố cô cũng sẽ không chết.
Nhà của cô sẽ không bị tan tác!
“”Nhã Kỳ, đừng khóc”” Tịch Hạ ôm lấy cánh tay cô, vội vàng đẩy mạnh Tô Mai ra “”Cái đồ giả tạo, tránh ra!””
“”Cậu!””
“Tôi nói cho cậu biết Tô Mai, Tô Nhã Kỳ là bạn thân nhất của tôi. Nếu ở trường cậu dám bắt nạt cô ấy, Tịch Hạ sẽ có cả trăm cách làm cho cậu tức chết!” Dứt lời liền kéo Tô Nhã Kỳ Nhiên rời đi.
Tô Mai tức giận ném cặp sách xuống đất “”Con khốn!””
————
“”Được rồi, đừng khóc, Nhã Kỳ đừng khóc nữa””
Trên xe, nước mắt của Tô Nhã Kỳ tuôn ra giống như vòi nước đang mở, không thể nào khóa lại được.
Tịch Hạ lau nước mắt cho cô, nói: “”Cậu khóc vì cậu ta không đáng, nếu không vui, chúng ta sẽ tìm cách chỉnh cậu ta. Cậu có biết khóc là cách vô dụng nhất không?””
Tô Nhã Kỳ gật gật đầu, nức nở nói: “”Tớ … tớ, tớ biết chứ, nhưng … nhưng tớ không thể nhịn được …””
“”Dừng xe”” Tịch Hạ đột nhiên hô dừng xe.
“Cô chủ, vẫn chưa về đến nhà!” Tài xế vội vàng nói.
“Các anh đợi tôi một chút.” Tịch Hạ mở cửa xuống xe.
Vài phút sau, cvội vàng quay lại.
Sau đó, đưa cho cô một ly trà sữa lạnh, “”Này, đây là trà sữa kem cheese, vừa thanh khiết vừa ngọt ngào, uống xong sẽ cảm thấy tâm trạng tốt hơn!””
Tô Nhã Kỳ nhìn ly trà sữa cô đưa, chậm rãi cầm lấy.
Tịch Hạ lấy một cốc khác và uống “”Oa, thật là ngon.””
Tô Nhã Kỳ khẽ nhíu mày, sau đó chậm rãi hút một ngụm.
“Ôi oa …… có …… có ……có trân châu này”
Tịch Hạ nhìn cô một bên rơi nước mắt một bên uống trà sữa.
Không khỏi bật cười, cô gái ngốc nghếch này thật là biết dỗ dành, bưng ly trà sữa uống là dỗ được rồi.
Quả nhiên cậu ấy là một người tham ăn mà.
“”Ngon quá, ngon quá haha …””
Sự không vui vừa rồi dường như đồng loạt biến mất, Tô Nhã Kỳ vui vẻ cầm ly trà sữa.
————
Chẳng bao lâu, hai người về đến nhà họ Nam.
Mẹ của Tịch Hạ biết cô đến, bà đã tự tay nấu rất nhiều món.
Ngay khi Tô Nhã Kỳ bước vào cửa, mẹ của Tịch Hạ đã đến đón cô, “”Nhã Kỳ đến rồi.””
“”Cháu chào chú, cháu chào dì ạ””
“”Nào, lại đây nhanh, đói bụng rồi nhỉ, dì cháu vừa mới làm bánh ngọt ngon lắm, đến nếm thử đi”” Bố Nam ánh mắt tràn đầy dịu dàng.
Rõ ràng là ông ấy rất yêu mẹ của Tịch Hạ.
“Nhã Kỳ chưa nếm thử, ông cứ nói ngon đi, nếu không ngon thì không ngại sao” Bà liếc chồng một cái, nhưng ánh mắt vẫn tràn đầy yêu thương.
Tịch Hạ nhìn đã quá quen rồi, nắm tay dẫn cô đi vào bếp.
Bữa trà chiều, hai cô gái chuyện trò ăn uống rất vui vẻ.
Chỉ là, loại hạnh phúc này đột nhiên thay đổi trong bữa ăn tối.
Vào buổi tối, mẹ của Tịch Hạ nấu một bàn lớn các món ăn, tất cả đều là những món ăn ngon.
Tịch Hạ có tâm trạng rất tốt, ngồi với Tô Nhã Kỳ và vui vẻ giới thiệu cho cô mọi món ngon mẹ mình tự nấu.
Đúng lúc này, người giúp việc nghe thấy “”Cậu chủ đã trở về ạ.””
Đôi đũa của Tịch Hạ khựng lại.
Tô Nhã Kỳ vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy người đàn ông dáng người cao thẳng từng bước đi tới.
Cô vội vàng đứng dậy, cười và nói: “”Em chào anh””
Nam Minh Nhật mỉm cười và gật đầu “”Ngồi xuống ăn đi””
“Vâng!” Tô Nhã Kỳ chỉ coi anh ta như là người lớn trong nhà, cho nên ngồi xuống.
Lúc này, Nam Minh Nhật vô tư ngồi đối diện với Tịch Hạ, sau đó nhìn cô, cong môi nói: “”Sao hôm nay ở nhà có khách đến chơi mà không nói với anh?””
Lòng Tịch Hạ bất giác chột dạ, nhìn anh, ánh mắt né tránh, “”Em, khi em trở về, người giúp việc nói … hôm nay anh có việc đi ra ngoài, em … em tưởng anh sẽ không trở lại ăn tối, vì vậy em không nói với anh nữa “”
“”Thằng bé này, Hạ đã lớn như này rồi, con vẫn coi nó như một còn bé lắm ấy, còn phải báo cáo mọi chuyện với con. Bố còn không nhiều lời như con.”” Bố Nam không nhịn được àm trách con trai mình.
Nam Minh Nhật cười lãnh đạm, “”Không phải tại con ‘yêu’ em ấy sao? Con sợ em ấy sẽ bị người khác ‘bắt bạt’! “”
Tịch Hạ cúi đầu Tịch Hạ nắm chặt chiếc đũa, trong mắt vô cùng tức giận.
Bắt nạt?
Ôi, cái tên cặn bã này.
Cô không bị anh ta bắt nạt cũng đã may mắn lắm rồi!
Tô Nhã Kỳ không biết lý do, vừa ăn vừa khen không ngớt, “”Dì ơi, ôi, ngon quá ạ.””
Mẹ Tịch bật cười, “”Thật hả, con thích thì cứ ăn nhiều vào nhé, Nhật à, Hạ Hạ nữa mau ăn đi!””
“Dạ vâng ạ!” Nam Minh Nhật cười nói, tao nhã mà ăn uống.
Từ lúc anh ta ngồi đối diện, Tịch Hạ đã lơ đễnh, ăn vào miệng cũng thấy nhạt nhẽo.
Mẹ Tịch và bố Nam rõ ràng là rất thích Nhã Kỳ, cô rất dễ thương, lại ngây thơ và đáng yêu. Hai người suốt buổi luôn chú ý săn sóc cô.
“”A …”” Tịch Hạ hét lên một tiếng, vội vàng đứng lên, cả mặt trông tái nhợt.
Mọi người đều giật mình nhìn cô.
“Có chuyện gì vậy?” Mẹ Tịch hỏi.
Tịch Hạ nắm chặt cái bàn, tức giận nhìn chằm chằm người đàn ông đang từ tốn ăn phía trước.
Không biết xấu hổ!
không biết xấu hổ!
Anh ta……
Anh ta đã dùng chân …
Trêu ghẹo cô!
Ở ngay nơi công cộng như này, ngay dưới bàn ăn mà mọi người đều đang ngồi ở đây!”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phu Nhân Mỗi Ngày Đều Muốn Chạy Trốn
Chương 212
Chương 212