“,”Không có tiếng động,
Tất cả mọi vật im lặng như tờ.
Mọi người đều chết lặng.
Hơ …
Hoắc Vũ Hạo hôn cô gái đó?
Khi mọi người tỉnh táo trở lại cũng là lúc âm nhạc vang lên.
Những người khác bắt đầu nhảy múa ở trung tâm sàn nhảy.
Mọi người im lặng nhìn nhau, chuyện gì đang xảy ra đây mọi người ơi mọi người?
Bài hát kết thúc.
Hoắc Vũ Hạo nhìn cô gái mặt đỏ bừng đang nhảy dựng lên, khóe môi không khỏi cong lên.
Sau đó, ôm cô quanh người, quay lại nhìn mọi người, “”Cảm ơn tất cả mọi người đã đến dự sinh nhật lần thứ 18 của vợ tôi hôm nay.””
“Cái gì?” Mọi người hít sâu một hơi.
Vợ?
Cô, cô gái nhỏ đó là vợ của Hoắc Vũ Hạo?
Tô Nhã Kỳ cũng sững sờ, cả người tim đập thình thịch, kinh ngạc nhìn người đàn ông bên cạnh.
Anh đã giới thiệu cô với mọi người?
“Anh Hoắc, anh, anh không đùa đấy chứ?” Có người sốt sắng hỏi.
Hoắc Vũ Hạo dịu dàng nhìn Tô Nhã Kỳ, nụ cười trên khóe miệng giống như vừa nếm một thìa bánh ngọt. “”Trông tôi rất giông đang đùa sao?””
Nói xong, anh nhìn mọi người xung quanh.
Mọi người xung quanh lại nhìn nhau không biết nên nói gì.
Nét mặt các thiếu nữ khác trong phòng đều có vẻ rất mất hứng.
Vốn dĩ mọi người đến bữa tiệc này đều rất vui vẻ, đều nghĩ đến đây phải làm ra trò, để có được sự tán thưởng của Hoắc Vũ Hạo.
Nhưng ai biết được…
Ở trong góc, mắt Tô Mai đỏ hoe.
Vợ?
Người đàn ông như thần như tiên trên trời ấy muốn lấy một đứa ngốc như Tô Nhã Kỳ?
Tô Mai càng nghĩ càng tức giận.
――――
Sau cú sốc này, mọi người vẫn như cũ, muốn ăn thì ăn, muốn uống thì uống.
Chỉ là đầu óc mọi người dường như có chút không ổn.
Ban đầu, mọi người đều nghĩ Hoắc Vũ Hạo đang nói đùa.
Nhưng sau đó màn hình phát video Hoắc Đình Sâm và Vân Tử Lăng xuất hiện, gửi những lời chúc chân thành nhất đến con dâu tương lai, lúc này mọi người mới tin điều đó là sự thật.
Hơn thế nữa, cô công chúa nhỏ mà Hoắc Đình Sâm nâng trong lòng bàn tay còn đến tận hiện trường.
Đồng thời còn mang theo lễ vật cực kỳ cực kỳ có giá trị tới.
Điều đặc biệt như vậy thực sự đã cho mọi người biết rằng cả gia đình họ đều rất quý trọng cô gái nhỏ này.
Bởi vì vậy, các cô gái ở hiện trường đều nhận ra.
Họ đã thua.
Bởi vì sự dịu dàng trong mắt người đàn ông ấy.
Chỉ dành riêng cho cô gái nhỏ ấy mà thôi.
Sau lúc ấy, không ai dám đến làm phiền Tô Nhã Kỳ nữa.
Tịch Hạ rất vui vẻ.
Giây tiếp theo, cô chạy đi tìm đồ ăn.
Cô ấy đói quá!
“”Đói rồi à?””
“”Đương nhiên, cả ngày hôm nay tôi chưa có được ăn gì đâu.””
Một tiếng chế giễu đột nhiên vang lên bên tai Tịch Hạ, cô trả lời theo phản xạ.
Nhưng chỉ một giây sau khi trả lời, cô ngơ người.
Vội vàng quay đầu lại.
Cô bắt gặp đôi mắt biết cười ấy.
Đây là lần đầu tiên anh cười với cô như thế này.
Nụ cười kiểu này khiến cô nhẹ nhàng ngạc nhiên.
“”Làm sao vậy? Lâu rồi không gặp, quên mất tôi rồi à?”” Nam Minh Nhật bất đắc dĩ gật đầu, “”Không gọi cho tôi?””
Tịch Hạ không nói nên lời, cô mờ mịt nhìn anh.
Sau sự việc vừa rồi, cô không có thời gian nói chuyện với anh, cũng không có thời gian để nghe anh giải thích bất cứ điều gì.
Anh trở lại quân đội.
Đã mấy tháng trôi qua rồi.
Trong vài tháng qua, anh thậm chí không gọi cho cô một cuộc nào.
Lẽ ra cô phải vui, vì không còn vướng bận anh nữa.
Nhưng mà.
Thực tế thì, cô buồn đến chết đi được.
Rất bối rối, cũng rất cuống.
Nhìn thấy đôi mắt cô đỏ hoe, Nam Minh Nhật không nhịn được đưa tay ra lau đi giọt nước mắt sắp rơi xuống của cô, sau đó ghé vào lỗ tai cô nói: “”Nếu em muốn khóc, tôi có thể làm cho em khóc đến sáng.””
Giọng điệu lưu manh quen thuộc khiến Tịch Hạ bật cười.
Đúng rồi, đây mới là Nam Minh Nhật mà cô biết!
――――
Sau khi Tô Nhã Kỳ và Hoắc Giai Kỳ nói chuyện xong, hai người cùng đi tìm Tịch Hạ.
Tuy nhiên, sau khi tìm kiếm trong đám đông một hồi lâu vẫn không thấy, mà bất ngờ tình cờ gặp một người quen.
“Em đang tìm Tịch Hạ?” Tô Mai chống nạnh nhìn cô.
Tô Nhã Kỳ cau mày nhìn chị ta, “”Cô có thấy Tịch Hạ đâu không?””
“”Có””
“Cô ấy đâu rồi?” Tô Nhã Kỳ hỏi, vì sao không thể gọi được cho cô ấy.
“”Cô ấy vừa đi với một người đàn ông.”” Chị ta nhướn mày.
“”Một người đàn ông?””
“”Ừ, một người đàn ông mặc quân phục””
Nghe vậy, Tô Nhã Kỳ nhận ra, hẳn là Nam Minh Nhật.
“”Cảm ơn”” Sau khi biết Tịch Hạ không xảy ra chuyện gì, Tô Nhã Kỳ định rời đi.
“”Nhã Kỳ”” Tô Mai ngăn cô lại, “”Em ghét chị lắm sao? Có thể dành ra vài phút cho chị được không?””
Tô Nhã Kỳ không nhúc nhích, nhàn nhạt nói, “”Tôi và chị, không có gì để nói, không đúng, phải là, tôi và chị, đã không có chuyện gì để nói từ rất lâu rồi.”
Nói xong, nhấc chân muốn rời đi.
“Em không muốn biết tại sao bố em lại chết sao?” Tô Mai đột ngột ngăn cô lại.
Tô Nhã Kỳ Đường dừng lại, không khỏi nhìn lại chị tra, “”Ý của cô là gì?””
“”Bố em bị bệnh, nhưng vốn dĩ bệnh đó không khiến người ta chết đột ngột như vậy được. Em có biết tại sao ông ấy chết nhanh như vậy không?””
Tô Nhã Kỳ không nói lời nào, cảnh giác nhìn Tô Mai.
“”Muốn biết câu trả lời thì cứ đi theo chị. Đừng lo, chị cũng chẳng đu gan dưa em ra khỏi nhà học Hoắc được. Chỉ là chị không muốn người thứ ba nghe thấy thôi””, Tô Mai nói, đi bộ ra vườn sau.
Thấy vậy, Tô Nhã Kỳ đi theo chị ta.
Đây là nhà họ Hoắc, chị ta sẽ không làm gì được cô.
Khi hai người đến vườn sau, Tô Nhã Kỳ hỏi thẳng: “”Cô nói như vậy là có ý gì? Có điều gì khuất tất đằng sau cái chết của bố tôi?””
“”Đương nhiên là có.”” Tô Mai quay đầu nhìn cô, cười quái dị. “”Bác trai vốn dĩ sẽ chết, trước khi bác ấy chết, tôi từng đến gặp bác một lần.””
Tô Nhã Kỳ cau mày, đáy lòng có một loại bất an lan tràn, “”Cô đến tìm cha tôi, cô làm gì ông ấy rồi?”
“”Không có gì đâu, chỉ nói chuyện phiếm với ông ấy ở nhà thôi””
“Không thể!” Tô Nhã Kỳ Đường nắm lấy cổ tay chị ta. “Cô đã làm cái trò gì với cha tôi rồi?
Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của cô, Tô Mai càng cười vui vẻ, “”Tôi đã làm gì? Tôi..”
Chị ta từ từ ghé sát tai, nhân lúc Tô Nhã Kỳ không phòng bị, chị ta cầm một cây kim đâm vào cánh tay cô.
“”Cái…”
Tô Nhã Kỳ đột nhiên bị đâm vào, vội vàng đẩy chị ta ra, sau đó nhìn cây kim trên cánh tay, dứt khoát rút ra, ném xuống đất.
“”Cái này, cô làm gì vậy?””
“Đoán xem nào?” Tô Mai vui vẻ cười “Tô Nhã Kỳ, em có biết là, em luôn là một chiếc lá xanh không. Một chiếc lá làm lu mờ một bông hoa, chị nói điều này có làm em khó chịu không?”
Tô Nhã Kỳ Đường có chút choáng váng, cứng ngắc nhìn chị ta, “”Cô,cô đã làm gì với bố tôi vậy?””
Tô Mai ngồi xổm xuống. “”Tôi nói với ông ấy về việc chúng tôi phản bội ông ấy thế nào, chúng tôi bán công ty của ông ấy như thế nào, chiếm đoạt tài sản của ông ấy như thế nào, sắp xếp cuộc sống tương lai của ông ấy như thế nào, ha ha, vừa nói sẽ gả cô cho một tên chẳng ra gì, ông ấy đã tức ói ra máu. “”
Tô Nhã Kỳ hai mắt rực lửa, tức giận nhìn chị ta
Tô Mai đưa tay ra vỗ vỗ mặt cô “”Tôi tiêm cho cô thuốc kích dục. Sau một hồi không nhịn được nữa chắc chắn sẽ lột đồ ra nhảy nhót trước mặt tất cả mọi người, ha ha, cứ đợi đi, xem đến lúc ấy Hoắc Vũ Hạo có còn muốn lấy cô nữa không! “”
“Cô điên rồi!” Tô Nhã Kỳ rống lên, nhưng lại phát hiện mình đã bắt đầu thở hổn hển.
“Đúng vậy, tôi là một kẻ mất trí, và người điên cũng đều là bị cô ép thành, Tô Nhã Kỳ, tôi không lấy được anh ấy, cô cũng đừng mong sẽ lấy được.” Tô Mai cười kỳ quái, xé rách quần áo của cô, “”Thật sự rất xinh đẹp, một người ưa nhìn như vậy nên được nhiều người đánh giá cao hơn.””
Sau khi dứt lời, chị đứng lên, trịch thượng nhìn cô, “”Tô Nhã Kỳ, tôi muốn biến sinh nhật mười tám tuổi của cô sẽ trở thành ác mộng có chết cô cũng không quên được!””
Nói xong, chị ta bước nhanh đến sảnh tiệc.
Tô Nhã Kỳ có chút choáng váng, hô hấp bắt đầu gấp gáp hơn, thân thể bắt đầu khó chịu như lửa đốt.
Không thể nào được!
Cô tuyệt đối không thể để Tô Mai thành công.
Nếu mà
Nếu mà cô ấy thực sự phát d*c trước mặt mọi người.
Cô sẽ chết mất.
Từ từ chống tường đứng lên một chút, cô dùng đôi tay run rẩy kéo váy lên, rồi bước vào trong với đôi chân run rẩy.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phu Nhân Mỗi Ngày Đều Muốn Chạy Trốn
Chương 222
Chương 222