Điều hòa trong phòng đã được Thẩm Đình Vị đặt giờ tắt đi, khi cậu tỉnh lại vào buổi sáng nó đã dừng lại.
Trong không khí hơi oi bức tràn ngập tin tức tố mà Thẩm Đình Vị đã vô thức phóng ra trong lúc ngủ, mùi rượu ngọt ngào nồng nặc tràn ngập trong từng hơi thở.
Từ khi bước vào tháng thứ tư của thai kỳ, gần như mỗi buổi sáng đều sẽ xuất hiện tình trạng như vậy, Thẩm Đình Vị đã tập mãi thành thói quen.
Cậu không thích rèm cửa quá dày quá nặng, có lẽ là trước đây Liên Quyết đến phòng của cậu vài lần, để ý đến rèm cửa trong phòng cậu vẫn luôn được mở ra, về sau đã gọi người đến đổi thành loại rèm voan mỏng mà ánh sáng có thể xuyên qua cho cậu.
Nắng sớm dồi dào nhưng không chói mắt, tia sáng ấm áp đều đặn chiếu vào trong phòng, cậu chậm rãi mở mắt ra hòa hoãn một lát, đưa tay lên ấn vào thái dương vừa sưng vừa đau, chậm rãi rút cánh tay hơi mỏi ra khỏi ngực của Khang Đồng.
Thẩm Đình Vị ngồi dậy từ trên giường, lại nhìn Khang Đồng vẫn còn ngủ say ở bên người.
Mặc dù cậu nhận thức được hầu hết người ở nơi đây dường như không thể ngửi thấy mùi tin tức tố của cậu, nhưng vẫn đi xuống giường mở cửa sổ ra —— Không thể ngửi thấy thì không thể ngửi thấy, cậu không rõ thứ như tin tức tố có ảnh hưởng như thế nào đối với người ở nơi này, nhưng dù sao thì mùi tin tức tố của cậu đối với mấy bạn nhỏ mà nói, thực sự không được......!Khỏe mạnh.
Gió sớm của mùa hạ thổi vào người cũng không quá lạnh, ngược lại còn êm dịu, như là mang theo một ít nhiệt độ của ánh nắng.
Không biết có phải là do chủ đề cuộc trò chuyện với Khang Đồng vào đêm qua quá mức nặng nề hay không, đêm nay Thẩm Đình Vị ngủ không được ngon, những giấc mơ lộn xộn kéo dài cả một đêm, khi vừa mới mở mắt ra còn cảm thấy lồng ngực lấp kín một sự ngột ngạt.
Kết quả là khi cậu trở mình, ngồi dậy lần nữa, giấc mở đã bị quên đi sạch sành sanh.
Vừa tỉnh ngủ, đại não còn chưa được tỉnh táo cho lắm, Thẩm Đình Vị đứng trước cửa sổ ngẩn ngơ một hồi.
Xua tan sự hỗn loạn trong suy nghĩ, cậu mới nhận ra hôm nay thậm chí còn cảm thấy cơ thể đã mệt mỏi hơn so với ngày thường, cậu duỗi thẳng eo lưng, nhẹ nhàng và chậm rãi vươn vai, lại vặn cổ một chút, muốn hoạt động gân cốt.
Lại vô cớ cảm thấy còn khó chịu hơn.
Cậu đưa tay và chạm vào tuyến thể có cảm giác bị bỏng nhỏ xíu hiện lên từ dưới phần da ở gáy một chút, cảm giác mỏi nhừ và khó chịu kia như là trực tiếp thẩm thấu ra ngoài từ trong xương, khiến xương cốt của cậu yếu mềm đến khó chịu theo.
Ánh mắt của cậu chẳng có tiêu cự mà nhìn ra ngoài cửa sổ, ngón tay thon dài và nhỏ nhắn vòng quanh tuyến thể nhẹ nhàng xoa bóp vùng da ở xung quanh, muốn xoa dịu chứng rối loạn tin tức tố tạm thời không thể kiềm chế được do phản ứng trong thời gian mang thai.
Chợt nghe thấy tiếng "tích" do cửa điện tử ở lầu một được mở ra, Thẩm Đình Vị rủ ánh mắt xuống, vừa vặn nhìn thấy Liên Quyết đi ra từ trong nhà.
Liên Quyết mặc bộ quần áo trang trọng như thường ngày, áo vest vừa người phác hoạ ra đường nét eo lưng săn chắc và rõ ràng, dưới chiếc quần tây được ủi thẳng là một đôi chân thẳng tắp và thon dài.
Thẩm Đình Vị cảm thấy phong cách ăn mặc của Liên Quyết thực sự rất đơn nhất, màu sắc cũng thống nhất chủ yếu là màu tối, rất ít khi có thể nhìn thấy các màu sắc tươi sáng ở trên người hắn, nhất trí với cảm giác mà bản thân Liên Quyết đem lại cho mọi người —— Thận trọng đến mức có hơi buồn tẻ.
Thẩm Đình Vị nhìn thấy hắn giơ cánh tay lên nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ, chắc là thời gian đang rất gấp, bước chân nhanh hơn một chút, lại không lộ ra một tí vội vàng nào.
Khi gần đi đến con đường đá cuội ở giữa sân, bước chân của Liên Quyết ngừng lại, không biết vì sao mà lại đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên lầu, rất nhanh, sự bình tĩnh lúc đầu trong ánh mắt của Liên Quyết lại trộn lẫn một làn sóng nhàn nhạt, hình dáng môi mỏng và đẹp bởi vì động tác mở miệng của hắn mà làm thẳng khóe môi.
Thẩm Đình Vị cũng không đoán trước được hắn sẽ đột nhiên nhìn lên, ánh mắt cũng mất cảnh giác mà va chạm với ánh mắt của Liên Quyết, nhất thời ngay cả tránh đi cũng không còn chỗ để tránh, đành phải kiên trì đối diện với hắn, dùng khẩu hình yên lặng nói với hắn một tiếng: Chào buổi sáng.
Thẩm Đình Vị nói xong, thấy ánh mắt của Liên Quyết trì trệ không nhúc nhích, mới chợt nghĩ đến cách một độ cao của hai tầng lâu, chưa chắc Liên Quyết có thể thấy rõ khẩu hình của cậu.
Nhưng Khang Đồng còn đang ngủ ở trong phòng, cậu đành phải nở một nụ cười ôn hòa với Liên Quyết, không mở miệng nữa.
Qua mấy giây, Liên Quyết gật đầu với cậu với một vẻ mặt bình tĩnh, sau đó thu ánh mắt về, nhanh chóng đi ra khỏi sân, đi vào chiếc ô tô màu đen đậu trước cửa sân.
Thẩm Đình Vị đưa mắt nhìn theo chiếc xe kia rời đi, xoay người, mùi rượu trong không khí dường như đã tản đi rất nhiều, nhưng phần gáy nóng âm ỷ vẫn còn đang liên tục phóng ra tin tức tố.
Thẩm Đình Vị không mở điều hòa ở trong phòng, cái thời tiết này mà mở cửa sổ cũng sẽ không quá lạnh.
Khi cậu lật người Khang Đồng lại đã đi qua nhặt chiếc chăn mỏng rơi ở dưới đất lên, phủ một gốc chăn lên vạt áo ngủ nhăn nhúm và cái bụng nhỏ trần trụi của Khang Đồng.
Vốn cho rằng tin tức tố cũng chỉ bị rối loạn như vài ngày trước, qua một lúc sẽ ổn, nhưng cái cảm giác quen thuộc này đang chạy đến với một khí thế hung hăng, chỉ trong một buổi sáng mà thôi, cậu đã không thể kiềm chế được cảm giác say rượu đến hoa mắt chóng mặt của mình một vài lần —— Thậm chí đến khi ăn cơm trưa, ngay cả Khang Đồng không nhạy cảm với tin tức tố của cậu chút nào cũng ngửi thấy vị ngọt ở trên người cậu, bị cậu tùy tiện tìm một lý do cho qua chuyện.
Cũng may Khang Đồng rất tin tưởng cậu, không thấy nghi ngờ gì, chỉ nói với cậu rằng nên ăn bánh kẹo ít một chút, nếu không sẽ bị hư răng.
Thẩm Đình Vị ngoài miệng trả lời, nhưng trong lòng lại không khỏi càng lúc càng hoảng hốt.
Ăn cơm trưa xong, Thẩm Đình Vị ngồi trên ghế sofa đan khăn quàng cổ cho Khang Đồng, nhưng lại quá khó để tập trung, bị mũi nhọn của cây kim đâm vào ngón tay mấy lần, Khang Đồng liền không cho cậu làm nữa.
Khang Đồng ngồi quỳ ở trên ghế sofa, nhìn sắc mặt hơi nhợt nhạt của Thẩm Đình Vị, hỏi: "Vị Vị, có phải là chú không được thoải mái hay không?" Cha ruột qua đời vì bệnh tật, Khang Đồng vẫn luôn có một nổi sợ rất sâu đối với việc bị bệnh, chỉ cần người bên cạnh khó chịu một chút thôi cũng sẽ khiến nó vô cùng khẩn trương, nó sờ lên trán của Thẩm Đình Vị, có thể cảm giác được nhiệt độ, nhưng lại không chắc có bị sốt hay không: "Có muốn đi gặp bác sĩ không? Để cháu gọi điện thoại cho ba ba......"
"Chú không sao hết." Thẩm Đình Vị đè lên tay của nó, lắc đầu với nó: "Ba rất bận, không nên làm phiền anh ấy."
Khang Đồng sốt ruột đến mức hốc mắt cũng đỏ lên: "Nhưng mà chú......"
"Thật sự không sao hết." Thẩm Đình Vị cố chịu đựng sự khó chịu của cơ thể, sờ lên mặt của nó, làm ra một vẻ mặt thoải mái, kéo tay của nó đặt lên trên bụng mình, lấy cớ nói: "Là em bé đang ngịch ngợm đó."
Khang Đồng rất cẩn thận sờ lên cái bụng căng tròn của cậu, một lát sau, giống như thật sự cảm nhận được một nhịp đập nhẹ nhàng ở dưới bụng của cậu.
Khang Đồng ngẩng đầu lên, hỏi Thẩm Đình Vị: "Đau lắm sao?"
"Một chút." Thẩm Đình Vị nói với nó: "Một lát nữa là ổn, không sao hết."
Khang Đồng ngồi quỳ ở trên sàn nhà, áp sát vào bụng của Thẩm Đình Vị, thì thầm với bụng của cậu: "Em bé phải ngoan ngoãn nha, nếu không thì Vị Vị sẽ rất đau đó."
Thẩm Đình Vị xoa nhẹ bụng, miễn cưỡng kéo ra một nụ cười từ khóe miệng.
Quần áo ở nhà mặc trên người là loại vải thuần bông mềm mại, nhưng dưới sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ của tin tức tố bộ ngực trở nên nhói nhói vì bị ứ máu, cũng nhạy cảm vô lý, sau khi bị lớp vải thấm mồ hôi lạnh cọ xát lại cảm thấy đau buốt nóng rát.
Quần áo ẩm ướt dính ở trên người, bị điều hòa ở phòng khách thổi qua mà trở nên lạnh ngắt, một lạnh một nóng đánh nhau trong giác quan của cậu, Thẩm Đình Vị kéo kéo quần áo, bất đắc dĩ đi về phòng, tắm rửa một lần, lại đổi một bộ quần áo sạch sẽ.
Khi tắm cậu không dùng nước quá nóng, lo rằng ý thức vốn cũng không được rõ ràng của mình sẽ bị hơi nóng hoàn toàn hấp đến chóng mặt, tùy tiện dội lên một chút liền đi ra.
Đại não hơi tỉnh táo một chút, cậu đi ra từ trong phòng, sợ Khang Đồng lo lắng cho cậu, bày ra một trạng thái điềm nhiên như mà hỏi Khang Đồng có muốn làm chuyện gì đó hay không.
Khang Đồng biết cậu không được thoải mái, không dám làm ầm ĩ với cậu, lắc đầu nói mình phải làm bài tập hè, bảo cậu ngồi xuống và nghỉ ngơi cho thật tốt.
Có thể là Khang Đồng thật sự rất lo lắng cho cậu, cả một buổi chiều đều đi theo cậu không rời nửa bước, Thẩm Đình Vị dở khóc dở cười nhấn mạnh không cần lo lắng mấy lần, nó gật đầu, nhưng tâm tư đặt ở trên người Thẩm Đình Vị lại không dám thả lỏng chút nào.
Thẩm Đình Vị đành phải sờ lên đầu của nó, làm tổ ở trên ghế sofa với con mèo, Khang Đồng liền nằm sấp ở trên bàn trà làm bài toán, đôi khi gặp phải những câu không chắc chắn hoặc không biết làm, Thẩm Đình Vị sẽ đến gần và giải thích cho nó.
Toàn thân Thẩm Đình Vị đều mệt, dựa vào trong ghế sofa, lại bị mùi rượu xông đến chóng mặt, cụ thể là ngủ thiếp đi vào lúc nào, chính mình cũng không biết.
Chỉ biết khi tỉnh lại sắc trời ở bên ngoài đã tối đi.
Trên người cậu được đắp lên một tấm chăn lông mỏng phủ kín hình vẽ hoạt hình, con mèo còn đang cuộn tròn lại ngủ say ở một góc khác của ghế sofa, mà Khang Đồng không biết đã chạy đi nơi nào.
Cậu ngồi dậy từ trên ghế sofa, cầm điều khiển từ xa ở trên bàn trà lên rồi bật đèn, nhìn xung quanh một lần.
"Đồng Đồng?" Thẩm Đình Vị mở miệng gọi một tiếng, mới phát hiện cổ họng của mình đã khàn đến mức chát xít.
Cậu nhíu mày hắng giọng một cái, cửa nhà "tích" một tiếng, Khang Đồng cầm vài cái túi nhựa đi vào, nhìn thấy đèn trong nhà đã được bật lên, liền hỏi: "Vị Vị, chú tỉnh rồi?"
Thẩm Đình Vị khàn giọng trả lời "Ừm", quay đầu qua: "Cháu đi ra ngoài?"
"Cháu đến cửa hàng ở phía trước mua được rất nhiều đồ ăn ngon ~" Khang Đồng đổi dép lê, chạy chậm tới, lấy từng hộp cơm ở trong túi nhựa ra bày lên trên bàn trà, giống như dâng vật quý mà đẩy đến trước mặt Thẩm Đình Vị: "Món này ăn rất ngon đó, có rất nhiều người xếp hàng mua đó nha, chú ăn thử đi."
Thẩm Đình Vị nhìn sơ qua mấy thứ được nó mua về, không chỉ có đồ ăn vặt, còn có rau và cháo.
Đây hẳn là vì thấy cậu không được thoải mái, nên không muốn để cậu đi nấu cơm......
Trái tim của Thẩm Đình Vị được tiểu Khang Đồng che chở đến ấm áp, nói được.
Cơn buồn ngủ tan biến, sự nóng bức lạ thường ở trong cơ thể lại chạy ra cuồn cuồn, cậu cầm một cái bánh bao kim sa từ trong hộp giấy mà Khang Đồng đưa qua, chậm rãi nhai kỹ, một hồi lâu cũng không ăn ra được mùi vị nào.
Khang Đồng để ý đến tầng mồ hôi mỏng thấm ở trên chóp mũi của Thẩm Đình Vị, nghiêng đầu hỏi: "Vị Vị, chú rất nóng sao?"
Thẩm Đình Vị thuận miệng trả lời "Ừm", Khang Đồng hơi do dự, nói: "Thế nhưng ba đã nói không thể chỉnh điều hòa xuống quá thấp, chú và em bé đều sẽ bị bệnh......"
Thẩm Đình Vị lấy một tờ khăn giấy lau sạch mồ hôi, mỉm cười với nó: "Chỉ là nóng lên do ngủ thôi, một lát nữa sẽ ổn mà."
Mê man ăn xong bữa tối, Khang Đồng giúp cậu thu dọn bàn và hộp cơm, lại nằm sấp ở trên mặt bàn làm bài tập một lát.
Đến khi đồng hồ treo tường ở trong vòng khách vang lên hồi chuông thứ 2 , Khang Đồng liền ôm bài tập hè của mình đi về phòng và tắm rửa đi ngủ —— Hôm qua đã bị răn dạy và khiển trách, hôm nay không còn dám ngủ trễ như thế nữa.
Thẩm Đình Vị nói ngủ ngon với nó, tắt đèn và đóng cửa kỹ lại giúp nó.
Sau khi tháo xuống tinh thần đã ráng chống lên ở trước mặt Khang Đồng, cả người giống như mất hết sức lực, cậu tựa trán lên trên cánh cửa lạnh ngắt, bộ đồ ngủ mới thay đã bị mồ hôi thấm ướt lại từ lâu, lại bị nhiệt độ của cơ thể hong đến nóng lên, dính dớp và ẩm ướt mà dán lên trên người.
Trong hơi thở của Thẩm Đình Vị toàn là mùi rượu nóng hổi xông người, khiến cho ý thức cũng dần dần trở nên mịt mù.
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng ở trên trán khiến cậu không chống lên cánh cửa nổi, đèn ở dưới lầu còn chưa được tắt đi, nhưng cậu đã hơi chịu đựng không nổi nữa, bàn tay trắng mịn thon dài đè lên cánh cửa chống người dậy, vịn tường chầm chậm đi đến phòng của mình.
Đôi dép lê đế mềm của Thẩm Đình Vị giẫm lên trên thảm, mỗi một bước chân đều không giẫm ra được một cảm giác chân thực nào, vậy nên bước đi chậm hơn.
Đèn tường với màu sắc ấm ấp thắp sáng hành lang, hòa thành từng mảng vầng sáng lờ mờ lớn bên trong ánh mắt càng lúc càng mơ hồ của cậu, con đường hành lang này giống như là vô tận, cũng bị ánh sáng làm chói mắt đến không thể nhìn thấy điểm cuối cùng.
Đại não của cậu đang ngẩn ngơ, ý thức duy nhất còn sót lại nói cho cậu biết, ngay bây giờ nên lập tức đi đến một nơi an toàn và quen thuộc.
Thế là Thẩm Đình Vị làm theo bản năng của cơ thể, đi đến một cánh cửa phòng —— Dường như cậu biết chỗ đó thông đến nơi nào, lại dường như cũng không hiểu rõ như vậy.
Chỉ là du͙ƈ vọиɠ mất kiểm soát đang buộc cậu phải nhanh chóng đưa ra sự lựa chọn, khoảnh khắc bàn tay chạm vào nắm cửa lạnh ngắt, tất cả mọi do dự và ngập ngừng đều tan biến theo động tác đè tay cầm xuống, cậu mềm nhũn đến mức gần như không thể đứng vững, cơ thể bị đẩy vào trong thuận theo cánh cửa phòng, loạng choạn ngã vào bên trong..